MAU XUYÊN: CỨU VỚT BOSS NAM CHỦ HẮC HOÁ

Quý Thư để cho cô đi vào nói chuyện.

Sau đó đi kiểm tra một chút túi của bản thân, không qua một phút đồng hồ xoay người nói, "Không có."

Trầm Mộc Bạch kỳ quái nói, "Đó có thể là tôi nhớ sai rồi sao."

Quý Thư trầm mặc nói, "Vẫn là phải cẩn thận một chút."

Trầm Mộc Bạch gật đầu, hai người cùng ra ngoài, Hoàng tỷ mới từ trong phòng đi ra, trông thấy bọn họ cũng chỉ là sửng sốt một chút, không nói chuyện, sau đó hướng về phòng khách đi đến.

Ăn xong điểm tâm mấy người bắt đầu thảo luận chuyện kế tiếp.

Nhưng là ý kiến lại không chiếm được thống nhất, ngay tại thời điểm có người muốn nổi tranh chấp, cửa biệt thự đột nhiên bị gõ lên.

"Có ai không?"

"Cứu mạng!"

"Mau cứu tôi!"

Giọng nữ thê lương từ bên ngoài truyền vào, mấy người hai mặt nhìn nhau một chút, Dương Thước mở miệng nói, "Tôi đi qua nhìn một chút."

Lý ca sợ Dương Thước xảy ra chuyện, vội vàng đi theo.

Dương Thước xuyên qua mắt mèo, nhìn thấy nữ nhân cả người trên đều là máu, đang liều mạng vuốt cửa chính, nước mắt lượn quanh bộ dáng rất là khiêu khích người đồng tình.

"Có người muốn giết tôi, van cầu các người mau cứu tôi."

Dương Thước quay đầu hướng mọi người nói, "Là một nữ nhân."

Nghe được là một phụ nữ, Từ Mạn Nhu không đành lòng nói, "Mau cứu cô ấy đi."

Hoàng tỷ lạnh lùng nói, "Nếu là cuồng sát nhân kia theo tới, chúng ta cứu cô ta, chẳng phải là muốn xui đến đổ máu."

"Nếu là cô ta cứ tiếp tục kêu như vậy, đem cuồng sát nhân dẫn tới mới là chúng ta không muốn nhìn thấy nhất." Trung thúc cau mày nói.

Lý ca cảm thấy Trung thúc nói có đạo lý, mau để cho Dương Thước đem cửa mở ra.

Nữ nhân đầy người cũng là máu vào được, cô ta tức giận thở hổn hển quỳ trên mặt đất nói, "Cám ơn, cám ơn các người."

Dương Thước đóng cửa thật kỹ đem nữ nhân đỡ lên.

Nữ nhân khóc nói, "Thật là đáng sợ thật là đáng sợ, nếu không phải là tôi trốn thật tốt, hắn sắp đuổi kịp. Hắn đã giết thật nhiều người, tôi giả chết mới không để cho hắn đã giết tôi.

Từ Mạn Nhu thấy nữ nhân là người cùng mình tuổi cũng không sai biệt lắm, trong lòng thương hại càng ngày càng nồng đậm lên, đi tìm một thân quần áo sạch để cho nữ nhân tắm rửa sạch sẽ.

Nữ nhân gọi Vương Nhạc Đình, sửa sang lại dung nhan hình dáng không khó coi ra xinh đẹp. Vương Nhạc Đình ngồi ở trên ghế sa lon, đem chuyện mình gặp nói ra, cùng mọi người trải qua giống nhau y hệt.

Trầm Mộc Bạch nghe, cứ cảm thấy chỗ nào không đúng, nhưng là lại nói không nên lời.

Ngồi ở bên cạnh cô Quý Thư tới gần, nhỏ giọng nói," Cô ấy có chút kỳ quái. "

Trầm Mộc Bạch nhìn thoáng qua vài người khác, bọn họ tựa hồ không hề cảm thấy có cái gì không thích hợp.

" Trên người mọi người có thẻ bài sao? "Vương Nhạc Đình ăn mấy thứ linh tinh, hiếu kỳ hỏi.

" Thẻ bài? Đó là vật gì? "Dương Thước ngẩn người nói.

Trầm Mộc Bạch chú ý tới, Vương Nhạc Đình thời điểm nói câu nói này, trừ bỏ Người gầy, những người khác là một bộ thần sắc mờ mịt.

Cô lưu ý Người gầy một lần, phát hiện đối phương nhìn chằm chằm Vương Nhạc Đình trọn vẹn vài giây đồng hồ, sau đó bất động thanh sắc chuyển dời về.

Vương Nhạc Đình sửng sốt một chút," Làm sao? Mọi người không có sao? "

Hoàng tỷ lạnh lùng nhìn Vương Nhạc Đình," Không có. "

Lý ca cười nhạo nói," Thẻ bài gì, con mẹ nó cô bây giờ còn có tâm tình nghĩ loại vật này. "

Vương Nhạc Đình miễn cưỡng cười vui nói," Tôi nghĩ đến đám các người có. "

" Vì sao chị cảm thấy chúng tôi cũng có thẻ bài mà chị nói? "Trầm Mộc Bạch hỏi, đồng thời quan sát đến thần sắc trên mặt Vương Nhạc Đình.

Vương Nhạc Đình do dự một chút nói," Tôi cũng không biết vật này có làm được cái gì, chính là đột nhiên xuất hiện ở trên người của tôi, hơn nữa, căn cứ tôi phỏng đoán, mục tiêu của những cuồng sát nhân kia giống như chính là vì những cái thẻ bài này. "

" Tôi vốn cho là trên người tất cả người sống sót đều có loại vật này, xem ra là tôi nghĩ sai."Vương Nhạc Đình cúi thấp mặt mày xuống nói khẽ, ai cũng thấy không rõ đồ vật nơi đáy mắt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi