MAU XUYÊN: CỨU VỚT BOSS NAM CHỦ HẮC HOÁ

Hành lang trước lớp một tụ tập một ít nữ sinh, ánh mắt luôn luôn lơ đãng nhìn tiến đến, sau đó đẩy lẫn nhau, trên mặt mang nụ cười sáng rỡ.

Lương Khải tựa ở trên chỗ ngồi, giơ cái cằm lên nói, "Này, lại là đến xem thái tử gia."

Lục Ninh Xuyên chân chó đối với nam sinh bên cạnh mình nói, "Sâm ca, khát sao? Có muốn tôi đi mua nước hay không?"

Nam sinh tóc đen động tác có chút lười nhác tùy ý ghé vào trên mặt bàn, tóc rối trên trán có chút lộn xộn, đồng phục Hội Anh cũng không khó nhìn, tương phản, bởi vì tụ tập rất nhiều con cháu nhà giàu quyền thế, thiết kế đồng nhất. Cắt xén vừa vặn, quý khí mười phần, cổ áo màu trắng nút áo cởi ra hai cái, lộ ra xương quai xanh tinh xảo trắng nõn của hắn.

Hấp dẫn người ta nhất là cái khuôn mặt kia, có thể xưng đến xem như hoàn mỹ. Đôi mắt hắc diện thạch phảng phất hé mở, đuôi mắt chau lên lộ ra một cỗ mùi vị lạnh lùng, dưới sống mũi cao thẳng là một môi mỏng hồng nhuận phơn phớt, quanh thân phát ra cấm dục trong hơi thở, còn mang theo một chút kiệt ngạo bất tuần.

"Sâm ca sao không để ý đến tôi?" Lục Ninh Xuyên buồn bực nói một câu.

Góc trái trên cùng Chu Hạo Dương xem thường nhìn Lục Ninh Xuyên một cái, chỉ chỉ tai nghe Bluetooth trong lỗ tai đối phương.

Lục Ninh Xuyên hơi nghẹn, nhưng là không còn dám tiến lên quấy rầy.

Giang Cảnh Sâm duỗi ra một cái tay thon dài khớp xương rõ ràng, lấy xuống tai nghe Bluetooth, chậm rãi ngáp một cái, ánh mắt thờ ơ đối lên với nữ sinh trong hành lang đang si ngốc nhìn qua, ở lúc đối phương kích động đến đỏ mặt, không lưu luyến chút nào thu hồi lại. Ngữ khí miễn cưỡng nói, "Tiết sau là thể dục?"

Lương Khải cà lơ phất phơ nói, "Thái tử gia, đến một trận?"

Giang Cảnh Sâm nhìn Lương Khải một cái, vành môi chau lên, "Đánh mẹ cậu đều nhận không ra."

Lương Khải nhún vai, "Thái tử gia cứ việc phóng ngựa tới."

Chu Hạo Dương đang cúi đầu chơi điện thoại, nghe nói như thế xen vào một câu, "Quy củ cũ?"

Lương Khải trả lời, "Thay cái cách chơi cũng được, đúng rồi, cậu và bạn gái của cậu chia tay?"

Chu Hạo Dương không phủ nhận.

Lương Khải chậc chậc nói, "Cậu không phải ưng cái khẩu vị đó sao? Làm sao lần này vẫn chưa tới một tháng liền chia tay."

"Chán ghét." Chu Hạo Dương không có vấn đề gì nói, "Lần này đổi một cái khẩu vị, tôi nghe nói học sinh chuyển trường mới tới giống như là một đại mỹ nữ."

Lương Khải cười nhạo, "Làm sao, câu được?"

"Còn không có đâu, có người gửi ảnh chụp cho tôi, xa chút, bất quá tựa hồ dáng dấp cũng thực không tồi." Chu Hạo Dương chậc chậc môi dưới, "Lão tử xuất mã, không dưới ba ngày liền cho các cậu nhìn thấy, tin hay không?"

Lục Ninh Xuyên hì hì cười nói, "Nếu là Sâm ca nói lời này, tôi còn thực sự không nghi ngờ."

Chu Hạo Dương nói, "Cút, cậu một đứa chân chó." Chu Hạo Dương nhìn thoáng qua Giang Cảnh Sâm, "Bất quá ta thật đúng là cảm ơn thái tử gia một lần, nếu là hắn lại phát ra chút hoóc-môn, nữ sinh trường học chúng ta đoán chừng cũng đừng nghĩ cua."

Lương Khải không nói chuyện, mò lên áo khoác trên ghế ngồi, tượng trưng hỏi thăm ý kiến Giang Cảnh Sâm nói, "Đi thay quần áo trước?"

Giang Cảnh Sâm từ trên chỗ ngồi đứng lên, quần kín kẽ bao vây lấy một đôi chân dài thẳng tắp, một cái tay tùy ý cắm vào trong túi quần.

Mấy cái nam sinh thời điểm ra cửa, trong hành lang một người nữ sinh được vây quanh, đỏ mặt đi ra, trên tay dâng lên một phong thư tình màu hồng, "Thái tử.. gia, tôi thích cậu."

Chu Hạo Dương thấy qua nữ sinh này, hoa khôi lớp ba, không khỏi thổi một tiếng huýt sáo.

Nữ sinh mặt càng đỏ hơn, con mắt thẳng tắp nhìn nam sinh tóc đen vóc dáng một mét tám mấy, hô hấp đều nhiễu loạn lên.

Giang Cảnh Sâm nhíu mày, "Xin lỗi, tôi không thích cậu, có thể tránh ra sao?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi