MAU XUYÊN: CỨU VỚT BOSS NAM CHỦ HẮC HOÁ

Mấy nữ sinh kia kịp phản ứng, sắc mặt xanh mét, nghiến răng nghiến lợi nói, "Mẹ nữ nhân này."

Trầm Mộc Bạch sau khi chạy ra ngoài, liền trà trộn vào trong đám người, ngoặt ra cổng trường.

Nàng vừa chạy lấy một bên quay lại nhìn, vốn cho là những người kia sẽ không đuổi tới, nào biết được thật đúng là không có ý định buông tha cô.

Trầm Mộc Bạch tranh thủ thời gian tiếp tục chạy, không biết qua bao lâu mới đem các nữ sinh bỏ rơi rơi.

Cô ngụm lớn thở phì phò, bước chân chậm lại, sau đó hai cánh tay chống tại trên hai đầu gối, "Hô hô hô, đều nói hồng nhan họa thủy, nam nhân họa thủy lên càng đáng sợ."

Trầm Mộc Bạch mệt mỏi muốn đặt mông ngồi xuống, đợi hô hấp bình thường cô mới ngẩng đầu lên.

Nào biết được quay người lại liền nhìn thấy một cỗ ô tô màu đen đứng ở bên cạnh, mà thiếu niên tóc đen ngồi ở trong cửa sổ liền chống lấy một cái tay, không biết nhìn cô bao lâu.

Vẫn là khuôn mặt hoàn mỹ vô khuyết, dưới sống mũi cao thẳng là môi mỏng đường cong xinh đẹp, lúc này, vừa vặn chỉnh dĩ hạ nhìn sang, tựa hồ là đang thưởng thức bộ dáng cô chật vật.

Trầm Mộc Bạch nhìn hắn chằm chằm, hỏa khí vụt một lần đi lên, sãi bước đi qua, khí thế hùng hổ.

Giang Cảnh Sâm nhíu xuống lông mày, lộ ra thần sắc giống như cười mà không phải cười.

Phảng phất bóng hơi bị đâm thủng đồng dạng, Trầm Mộc Bạch lập tức yên lặng, do dự một chút mở miệng nói, "Bạn học Giang, cậu chân thực hiểu lầm tôi, tôi là chân thực đối với cậu không có ý nghĩa."

Thiếu niên tóc đen biểu hiện trên mặt lập tức nhạt xuống dưới, nhìn cô chằm chằm một hồi lâu, sau đó mở miệng nói, "Lái xe đi, Lý thúc."

Xe hưu lái qua, lưu lại một đuôi khói.

Trầm Mộc Bạch ho khan vài tiếng, vẫn không cam tâm hét to mấy tiếng, "Bạn học Giang, cậu đừng tức giận, tôi là chân thực không thích cậu, nếu để cho cậu cảm thấy khốn nhiễu cùng hiểu lầm, tôi rất xin lỗi."

Cô nghĩ thầm, lần này cuối cùng giải thích rõ.

Một thân nhẹ nhõm Trầm Mộc Bạch tâm tình rất là đắc ý.

Sáng sớm, đi tới trường học Trầm Mộc Bạch toàn thân vũ trang bốn phía ngắm thêm vài lần, lúc này mới yên tâm đi vào.

Đại khái là cô hành vi động tác quá mức khả nghi, rước lấy ánh mắt người khác, trong đó liền bao gồm người của hội học sinh.

Sau đó Trầm Mộc Bạch liền bị ngăn lại, cô không rõ ràng cho lắm nhìn sang, "?"

Học sinh cấp ba Hội Anh sẽ phụ trách một loại trong đó chính là mỗi ngày canh giữ ở cửa trường học, kiểm tra vấn đề học sinh ăn mặc chỉnh tề.

Nam sinh này chỉ chỉ khẩu trang trên mặt cô nói, "Ban học, xin đem khẩu trang lấy xuống."

Trên tay nam sinh cầm sách nhỏ, bộ dáng tuấn tú, ánh mắt một sai không sai nhìn cô, mắt thấy liền muốn ghi tội.

Trầm Mộc Bạch bị dọa đến tranh thủ thời gian lấy xuống, lộ ra khuôn mặt hoàn chỉnh, "Đừng đừng đừng trừ điểm tôi."

Nam sinh này thần sắc liền giật mình, cúi đầu, "Vì sao đeo khẩu trang che mặt?"

Trầm Mộc Bạch trợn tròn mắt nói lời bịa đặt, "Tôi bị cảm, không muốn lây cho bạn học." Nói xong, diễn trò muốn làm xong vài tiếng ho khan.

Nam sinh này ngước mắt nhìn cô một hồi lâu, ngay tại thời điểm cô cho là mình trên mặt có thứ gì, mới chậm rãi nói, "Lần sau tiến vào lại mang."

"A a, được cám ơn cậu, bạn học." Trầm Mộc Bạch đi vào, lại lén lút đem khẩu trang đeo lên, lúc này mới yên tâm đi đến phòng học.

Bình an vô sự vượt qua hai tiết, cô lúc này mới chậm rãi thở dài một hơi.

Nói thực ra, cô vẫn rất sợ mấy nữ sinh kia tiếp tục chặn mình, dù sao không đến vạn bất đắc dĩ, là thật không muốn động thủ đánh người.

Nào biết được lần đi thư viện trở về, liền bị người lôi đi.

Làm cho người kinh khủng là kéo co đi vậy mà không phải nữ sinh mà là nam sinh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi