MAU XUYÊN: CỨU VỚT BOSS NAM CHỦ HẮC HOÁ

Một buổi sáng sớm, Trầm Mộc Bạch từ trong chăn sờ lên điện thoại, sau đó phát hiện hết pin.

Cô ngớ người, sau đó nạp điện mở máy, phát hiện có một ghi chép điện thoại mấy giờ.

Trầm Mộc Bạch, "..."

Bệnh tâm thần a.

Gần sát năm mới, dì nấu cơm nghỉ ngơi, nhiệm vụ này liền rơi xuống trên đầu Lâm mẫu.

Bà làm đồ ăn rất bình thường, Trầm Mộc Bạch ăn mấy lần liền không thấy tâm tình.

Dù là Lâm Nhất Tây sắc mặt cũng không tốt đến đi đâu, Lâm mẫu rất xấu hổ nói, "Chúng ta ra ngoài ăn đi."

Trầm Mộc Bạch nói, "Cuối năm, cũng không thể đều ăn bên ngoài."

Cô đi vào trong phòng bếp, "Để con làm đi."

Lâm mẫu lấy làm kinh hãi, "Tiểu Tây, con biết làm cơm?"

"Có đôi khi dì Trần xin phép nghỉ, con liền bản thân thử làm." Trầm Mộc Bạch cuối cùng chỉ làm mấy món đồ ăn thường ngày, dù sao cũng không thể làm cho người ta hoài nghi.

Cô đem mùi vị khống chế đến trình độ cũng không tệ lắm, may mắn mẹ con ba người bình thường giao lưu câu thông tương đối ít, cho dù là Lâm Nhất Tây, cũng chỉ là có chút kinh ngạc mà thôi.

30 đêm đó, Trầm Mộc Bạch nhận được nhóm mấy người bạn học cũ gửi chúc phúc, cô điểm tiến vào, không có trả lời.

Lâm Nhất Tây ngồi ở trên ghế sa lon, ăn quả táo nhìn tiểu phẩm.

Trầm Mộc Bạch mặc dù không muốn giữ gìn mối quan hệ, nhưng tốt xấu cuối năm, dứt khoát ở cùng đối phương cùng một chỗ xem.

Lâm mẫu nhận một điện thoại, liền trở về phòng.

Cô cảm thấy bầu không khí xấu hổ, thử đáp lời vài câu.

Lâm Nhất Tây đối với đứa em gái như cô nhưng lại không như trong tưởng tượng lãnh đạm, nhưng cũng không quá nhiệt tình, bất quá cô ấy tính tình luôn luôn cũng là như thế.

Theo thời gian trôi qua, lúc đồng hồ trên tường đến 00: 00 tiến hành cùng lúc, Trầm Mộc Bạch điện thoại di động vang lên.

Là Giang Cảnh Sâm gọi tới.

Cô nhìn Lâm Nhất Tây bên cạnh một chút, cẩn thận từng li từng tí đứng lên, "Chị, em trở về phòng trước."

Sau đó đóng cửa lại tiếp điện thoại.

"Lâm Nhị Tây, chúc mừng năm mới." Đầu kia truyền đến tiếng nói thiếu niên êm tai hơi lười biếng, mang theo ý cười nhỏ không thể thấy.

"Chúc mừng năm mới." Trầm Mộc Bạch trả lời.

"Cứ như vậy?" Giang Cảnh Sâm hừm.. một tiếng.

Trầm Mộc Bạch không hiểu, "Bằng không anh còn muốn để cho em nói cái gì?"

"Có nhớ anh hay không?" Thiếu niên tiếng nói thấp nhu xuống, mang theo từng tia cưng chiều cùng ý vị ôn nhu.

Trầm Mộc Bạch cảm thấy mình không nói lời nào, nhất định sẽ không dứt, thế là trả lời, "Nhớ."

"Anh cũng nhớ em." Giang Cảnh Sâm cười một tiếng, "Lâm Nhị Tây, anh bây giờ đang ở dưới lầu nhà em, tới gặp anh."

Trầm Mộc Bạch, "!"

Cô giật nảy mình, còn tưởng rằng đối phương đang nói giỡn, vội vàng hướng bên cửa sổ nơi đó nhìn xuống.

Nào biết được thật là có thân ảnh dựa vào nơi đó, trong tay chính là cầm cái điện thoại, có lẽ là phát giác được ánh mắt cô, ngước mắt lên, hướng về bên này nhìn đi qua, cùng lúc đó, trong điện thoại di động truyền đến một đường tiếng nói hơi trầm thấp, "Gặp lại em."

Trầm Mộc Bạch vội vàng đem đầu rụt trở về, "Giang Cảnh Sâm, anh tới nhà em làm gì?"

Huống hồ, đối phương làm sao biết bản thân ở nơi nào?

Cô nghĩ nghĩ Lâm Nhất Tây còn ở bên ngoài, ngữ khí cường ngạnh nói, "Anh trở về đi."

"Em để cho anh cứ như vậy trở về?" Thái tử gia rất khó chịu, "Anh cho em thời gian một phút đồng hồ, bằng không thì anh liền đi lên tìm em."

Trầm Mộc Bạch thật đúng là sợ hắn đi lên, đành phải thỏa hiệp nói, "Em đã biết."

Mở ra cửa phòng ngủ, vừa định lén lút ra ngoài, thanh âm của Lâm Nhất Tây truyền đến, "Em đi đâu?"

Trầm Mộc Bạch quay đầu, chột dạ nói, "Chị, em ra ngoài có chút việc, rất nhanh liền trở về."

* * *

Theo kế hoạch thì 2 ngày nữa ta sẽ làm xong vị diện này nhưng mà laptop của ta hồi chiều bị lỗi mất rồi :(( ((

Có lẽ từ giờ cho tới lúc sửa xong ta vẫn sẽ cố gắng cập nhật truyện nhưng không được nhiều như bình thường nữa.

Bởi vì edit bằng điện thoại rất là lâu. Các nàng hãy thông cảm cho ta :(( (( (

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi