MAU XUYÊN: CỨU VỚT BOSS NAM CHỦ HẮC HOÁ

Trầm Mộc Bạch quan sát cảnh sắc bên cạnh một lần, xác nhận đây là chỗ bọn họ lúc trước xuống xe, cách đó không xa còn có một cái đình bỏ hoang.

"Có phải người khác lái đi hay không?" Trương Giai Giai còn chưa kịp lộ ra thần sắc mừng rỡ, liền bị Mã Xương Vĩ không đồng ý, "Không có khả năng, xe không có xăng, huống chi nơi này không có bất kỳ cái dấu hiệu di động gì."

Trầm Mộc Bạch bắt đầu một thân kinh hoàng, cô ngồi xuống, sờ lên trên cánh tay nổi da gà, "Hệ thống, đây rốt cuộc chuyện gì xảy ra, còn có để cho ta làm nhiệm vụ hay không."

Hệ thống chần chờ nói, "Cái thế giới này có điểm gì là lạ, cô cẩn thận một chút."

Trầm Mộc Bạch im lặng nuốt nước miếng, cô cảm thấy sớm muộn gì cũng bị cái hệ thống gân gà này hại chết.

Mèo đen nhảy vào trong ngực cô, khó được dịu dàng ngoan ngoãn cọ xát mu bàn tay cô.

Trầm Mộc Bạch nội tâm tự dưng an định xuống, cô cúi đầu nhìn thoáng qua mèo đen, đối phương cũng đang dùng đôi măt màu vàng kim nhìn chằm chằm cô, dưới cổ ngọc lục bảo chiết xạ ra ánh sáng xinh đẹp.

"Mi nếu là có chủ nhân, có thể mang bọn ta đi gặp hắn một chút hay không?" Trầm Mộc Bạch nói.

Mèo đen ưu nhã liếm liếm bộ lông, tư thái ngạo mạn mà cao quý.

Trầm Mộc Bạch thở dài một hơi, ngay sau đó nhớ tới tên này buổi sáng còn đổ nước của cô, có chút xúc động muốn bóp chết nó.

Thật vất vả về tới chỗ cũ, xe hư không tiêu thất, tâm tình mọi người nặng hơn, cũng không có tâm tư tiếp tục tìm đường, dự định đường cũ trở về.

Trương Giai Giai hiển nhiên là bị dọa cho phát sợ, dù sao chuyện quỷ dị như vậy đột nhiên phát sinh không có dấu hiệu đảm nhiệm. Cô ta mắt lườm mặt, trên đường đi vẻ mặt hốt hoảng, đều không mở miệng nói chuyện.

Trầm Mộc Bạch ôm mèo đen, tên này trở về liền không nguyện ý đi bộ.

Tình Tình đi theo phía sau cô, trong tay ôm búp bê vải.

Đi ở phía sau Tiền Vệ Đông đi tới, đi bắt tay đứa bé.

Tình Tình dùng mắt đen kịt nhìn ông ấy một chút, ý đồ tránh thoát.

Tiền Vệ Đông trên mặt lộ ra một nụ cười, thấp giọng nói ra, "Thúc thúc hái trái cây."

Tình Tình hé miệng, trên mặt lộ ra thần sắc do dự, không lại kháng cự.

Đám người một lần nữa về tới trong nhà xưởng.

Trương Giai Giai sắc mặt không tốt lắm, mới vừa ngồi xuống, thoáng nhìn bạn trai nằm bên cạnh, che miệng, phát ra một tiếng hét thảm, "Máu, thật là nhiều máu!"

Cô ta đi qua lắc lắc nam sinh, "Tần Hoa!"

Mấy người lúc này mới chú ý tới Tào Tần Hoa dị thường.

Hắn ta trong khoảng thời gian này một mực đều đang chảy máu mũi, quần áo trên người đều lây dính máu tươi, bị Trương Giai Giai một phen tới như vậy, tất cả mọi người mới nhìn rõ bộ dáng hắn ta.

Tào Tần Hoa chết rồi.

Mắt hắn ta, lỗ tai, trong mồm đều chảy ra thật là nhiều máu, con ruồi vốn ở trên người hắn ta toàn bộ bay lên, trống trơn nhìn chằm chằm phía trước.

Trương Giai Giai đã sợ đến ngay cả lời đều không nói được, trên tay cô ta dính đầy máu đối phương, trên mặt xuất hiện thần sắc hoảng sợ, một đôi mắt tràn đầy cũng là sợ hãi.

Sau đó lớn tiếng khóc rống lên, "Tần Hoa.."

Đám người há to miệng, không biết nói cái gì.

Bởi vì tất cả mọi người phát hiện Tào Tần Hoa dưới thân cũng là cỏ cầm máu, bao quát trên tay hắn ta đều dính lấy.

Nói cách khác, hắn ta là sống sờ sờ nhìn mình đổ máu mà chết.

Cái tử vong này quá mức ly kỳ.

Thật giống như có cái lực lượng gì không biết đang đẩy điều này tất cả phát sinh.

Mã Xương Vĩ thuốc lá trong tay rớt xuống, ông ta run rẩy đưa tay đi nhặt, nửa ngày cũng không thể nhặt lên.

Hà Dịch sắc mặt rất khó coi, chớ nói chi là những người khác.

Trương Giai Giai muốn ôm thi thể lại không dám ôm, cuối cùng chỉ có thể ngồi ở cách đó không xa khóc đến bên trên khí không tiếp được khí.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi