MAU XUYÊN: CỨU VỚT BOSS NAM CHỦ HẮC HOÁ

Trầm Mộc Bạch nội tâm thầm mắng một tiếng, tại thời điểm Tiền Vệ Đông sắp bóp chết cô, tụ lực duỗi chân ra đem đối phương đá văng.

Cô còn chưa kịp đứng lên, liền bị đối phương bắt được chân.

Tiền Vệ Đông chủy thủ trong tay hướng về cô giương đến.

Trầm Mộc Bạch lăn về một bên, dao găm đâm tới mặt đất, Tiền Vệ Đông cái cổ thô đỏ lên, đáy mắt ẩn ẩn lộ ra sát ý cùng ngoan sắc.

Cô thấy không ổn, hướng phía sau thối lui.

Tiền Vệ Đông thô thở phì phò, gắt gao nhào tới trên người cô, một đôi tay to gắt gao bóp lấy cái cổ cô.

Cỗ thân thể này chỗ ăn thiệt thòi chính là thể lực cách xa, An Duyệt thân thể nhỏ nhắn xinh xắn, còn tốt Trầm Mộc Bạch biết chút kỹ xảo, còn không đến mức làm cho đối phương đạt được.

Thân thể hai người trên mặt đất lăn vài vòng, Tiền Đông Vệ gông cùm xiềng xích ở chân cô, hai tay hung hăng một lần nữa bóp tới.

Trầm Mộc Bạch hô hấp khó khăn, sắc mặt đỏ lên, ngay tại thời điểm cô chuẩn bị gọi hệ thống, con mắt thoáng nhìn giá đỡ phía trên lung la lung lay.

Cô đôi mắt nhỏ không thể thấy có chút trợn to.

Tiền Vệ Đông không có phát giác được mảy may dị dạng, gã đôi mắt đỏ ngầu, ra tay càng ngày càng dùng sức.

Trầm Mộc Bạch chăm chú nhìn phía trên, trong tay giãy dụa càng ngày càng nhỏ lại, mí mắt chậm rãi đóng lại.

Đang cảm nhận đến Tiền Vệ Đông thư giãn, không chút do dự đem đối phương đá văng, sau đó hướng phía trước bò đi.

Tiền Vệ Đông tựa hồ cũng không nghĩ đến mình bị lừa gạt, sửng sốt một chút, đưa tay duỗi tới.

Thân thể của gã còn chưa kịp hướng bên này dời đến, sau một khắc, thanh âm to lớn tại trong nhà xưởng vang lên.

Cách gần đó Trầm Mộc Bạch bị mấy giọt máu tươi tung tóe bắn lên, cô ngồi dưới đất, hai cánh tay chống đỡ hai bên, phát ra thở dố kịch liệt c.

Phía trên giá đỡ rơi xuống, vừa vặn đặt ở trên người Tiền Vệ Đông, một mảnh máu thịt be bét, nhìn không ra cái dạng gò.

Tràng diện quá mức huyết tinh, Trầm Mộc Bạch dời đi ánh mắt, dùng tay áo xoa xoa máu tươi trên mặt, lúc này mới đi xem hai người còn lại.

Tình Tình tựa hồ là bị dọa phát sợ, cô bé cầm búp bê vải rúc ở trong góc, thấy Tiền Vệ Đông chết rồi, lúc này mới do dự đứng dậy đi tới.

Mà đối đầu ánh mắt cô Hà Dịch duy trì thần sắc trầm mặc, nửa câu cũng không có mở miệng.

Trầm Mộc Bạch đứng người lên, chậm rãi thở phì phò, không đến hỏi đối phương vì sao không cứu bản thân.

Thời điểm bình ổn lại, cô nhặt lên đồ vật trên mặt đất, nhàn nhạt nói một câu, "Đi thôi."

Hà Dịch dừng một chút, trầm mặc đi theo phía sau cô.

Tình Tình chạy chậm tới, khi đi ngang qua bên người Tiền Vệ Đông bị nện thành bánh thịt, dùng mắt đen kịt nhìn gã một chút, nhìn không ra là cái thần sắc gì.

Từ trong nhà xưởng đi ra, bọn họ làm lấy ký hiệu đường đi.

Trầm Mộc Bạch đầy người chật vật, cô nâng lên cánh tay ngửi ngửi, thở dài một hơi.

Tình Tình đi theo bên người cô, an tĩnh ôm búp bê vải của bản thân.

Trầm Mộc Bạch dừng lại, cúi đầu nhìn cô bé, "Tình Tình, có thể nói với chị buổi sáng hôm nay đã xảy ra chuyện gì sao?"

Tình Tình sợ hãi nhìn cô một cái, tựa hồ bị cô và Tiền Vệ Đông vật lộn một màn kia hù dọa, nho nhỏ nhấp môi dưới, "Tiền thúc thúc muốn đem em mang đi, anh trai liền tỉnh, sau đó Tiền thúc thúc liền đi bóp anh ấy."

Trầm Mộc Bạch chứng thực thành công, nhớ tới lúc trước Trương Giai Giai nói lời kia, nhưng lại lộ ra thần sắc đăm chiêu.

Tình Tình cẩn thận từng li từng tí nhìn cô một cái, lại rất nhanh cúi đầu, "Chị, chị không giống Tiểu Hoa."

Đây là Trầm Mộc Bạch nghe lần thứ hai đến cái tên này, cô ngừng một chút nói, "Vì sao?"

Tình Tình nở nụ cười, "Bởi vì Tiểu Hoa cho tới bây giờ cũng là dám nói không dám làm, cậu ấy rất nhát gan."

Trầm Mộc Bạch nhìn cô bé, không nói lời nào.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi