MAU XUYÊN: CỨU VỚT BOSS NAM CHỦ HẮC HOÁ

Tịch Chiến thu tầm mắt lại, đem thân thể nằm ở trên bàn, "Ừm."

Nữ sinh ngồi ở trên ghế ngồi như cũ, không có ý nghĩ cần rời đi.

"Lớp phó học tập còn có chuyện gì sao?" Nam sinh tiếng nói giàu có từ tính vang lên, mang theo điểm điểm trầm thấp.

Nhưng mà Trầm Mộc Bạch lại nghe ra, so trước kia còn muốn đè thấp thanh tuyến, lại nhìn coi mặt mày người này, ngữ khí cổ quái nói, "Cậu đau bụng?"

Tịch Chiến cười gằn một tiếng, không nói chuyện.

Trầm Mộc Bạch lại là khẳng định, nghĩ nghĩ, từ dưới bàn của bản thân cầm ít đồ, sau đó đặt tới trước mặt nam sinh nói, "Cho cậu."

Tịch Chiến ngước mắt lên, đem ánh mắt đặt tới cái hộp sữa bò vượng tử kia còn có bánh mì, dừng lại một hồi lâu, cũng không biết suy nghĩ cái gì.

Hắn buổi sáng hôm nay lại cùng người kia ầm ĩ một trận, bữa sáng cũng chưa ăn liền trực tiếp ra cửa.

Thiếu nữ khuôn mặt nhỏ trắng nõn mềm mại rơi vào trong mắt, trong mắt ý vị quan tâm mặc dù không phải rất nhiều, nhưng là đủ để cho Tịch Chiến tâm không tồn tại mềm một lần.

Nam sinh tay thon dài đem sữa bò vượng tử cầm vào tay, kéo khẩu trang xuống, "Cảm ơn."

Tiếu Triết Vũ lúc này mới hậu tri hậu giác, "Tịch ca, bệnh bao tử của cậu lại tái phát, cậu sao không nói với tôi.."

Đem lời nói còn lại nuốt trở về trong cổ họng, tính tình Tịch ca luôn luôn đã là như thế, Tiếu Triết Vũ nhìn khuôn mặt khả ái của thiếu nữ một chút, lần đầu cảm thấy nữ sinh này kỳ thật cũng không phải không hiểu thấu như vậy.

Thấy nam chính ngoan ngoãn đem bánh mì cùng sữa bò đều ăn rồi, Trầm Mộc Bạch lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn là có chút không yên lòng nói, "Phải nhớ làm bài tập."

Chưa giống như là nhớ tới cái gì, lại bổ sung, "Bài tập vẫn là tự mình làm tương đối tốt."

Sau đó lúc này mới giống là hoàn thành nhiệm vụ đồng dạng, trở lại trên chỗ ngồi của mình.

Tiếu Triết Vũ có chút dở khóc dở cười đưa mắt nhìn nữ sinh rời đi, "Tịch ca, Tống Thất Thất này sẽ không phải thực đang quan tâm cậu học tập đi."

Tịch Chiến không nói chuyện, nhìn chằm chằm thân ảnh thiếu nữ, khẽ híp con mắt, không biết đang suy nghĩ gì.

Trầm Mộc Bạch gần đây đang cuồng sữa bò, nguyên nhân là cô cảm thấy cỗ thân thể này quả thực là quá thấp.

Thứ nhì là cô thực rất khó chịu Tịch Chiến thời điểm nói chuyện với cô, loại tư thái cần xoay người ở trên cao nhìn xuống kia.

Học sinh tiểu học.. Ha ha.

Trầm Mộc Bạch cả một đời cũng không thể quên được ba chữ này.

Thở hồng hộc đem một vòng chạy kết thúc rồi, Đường Tiểu Nhã đi tới, đưa một bình nước, "Thất Thất, cậu liều mạng chạy như vậy làm gì, cũng không phải đang cử hành đại hội thể dục thể thao."

Trầm Mộc Bạch tiếp nhận nước, "Cảm ơn." Sau đó thở một hơi nói, "Tôi muốn dáng dấp cao chút."

Đường Tiểu Nhã phốc một tiếng bật cười, "Cậu vì sao đột nhiên sẽ có loại ý nghĩ này, kỳ thật cái này rất mơ hồ, tùy từng người mà khác nhau, có ít người, coi như chạy bộ lại nhiều, uống sữa tươi lại nhiều, cũng sẽ không làm sao cao lớn."

Trầm Mộc Bạch, "..."

Thấy sắc mặt thiếu nữ không đúng, Đường Tiểu Nhã a một tiếng, "Tôi không phải là đang nói cậu, Thất Thất khả ái như vậy, nhất định có thể đủ lớn lên cao cao, ủng hộ."

Trầm Mộc Bạch, ".. Tôi thực sự là cám ơn cậu."

Tâm tình cô đặc biệt phiền muộn.

"Kỳ thật cậu như vậy rất tốt nha, thực." Đường Tiểu Nhã nói, "Lớp chúng ta mấy cái nam sinh đều đang nói riêng một chút nếu là có bạn gái đáng yêu như cậu liền tốt."

Trầm Mộc Bạch một chút cũng không vui.

"Kỳ thật một mét năm mấy cùng một mét tám phối hợp rất manh, ngươi cũng không cần tự ti nha." Đường Tiểu Nhã nói.

Trầm Mộc Bạch "?"

Đường Tiểu Nhã cười hắc hắc, "Cậu cũng không cần giải thích, tôi đều hiểu."

Trầm Mộc Bạch, "..."

Ngươi biết cái con mẹ gì ngươi căn bản cái gì cũng đều không hiểu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi