MAU XUYÊN: CỨU VỚT BOSS NAM CHỦ HẮC HOÁ

..

Trầm Mộc Bạch nằm ở trên giường, bên tai còn quấn câu nói kia của Tịch Chiến, một mực vung đi không được.

Cô trên giường lộn mấy vòng, hệ thống đều phiền.

"Ngươi nói ta đáp ứng một lần được hay không?"

Trầm Mộc Bạch cắn ngón tay, trông mong nhìn trần nhà.

Hệ thống "Cô có phải quên chút gì hay không?"

Cô trầm mặc.

Sư phụ ở ven hồ Đại Minh còn đang chờ cô trở về.

"Nếu bọn họ là cùng một người liền tốt." Trầm Mộc Bạch nghĩ thầm.

Sau một khắc liền bị bản thân ý nghĩ vô sỉ cặn bã cho khiếp sợ đến.

Cô tranh thủ thời gian kềm chế trái tim nhỏ của bản thân nhanh rung động, ngáp một cái nói, chậm rãi ngủ thiếp đi.

Cấp ba thời điểm học kỳ thứ nhất, lớp E trống chỗ một vị trí.

Nam sinh tóc đen chăm chú nhìn một hồi lâu, kéo lên khẩu trang ghé vào trên mặt bàn.

Vẫn như cũ nữ giáo viên mặc quần áo tiểu cô nương tuổi trẻ đi tới, "Các bạn học, thành tích thi cuối kỳ đều rất cao, nhất là bạn học Tịch Chiến, đặt đứng đầu khối, chứng minh các học sinh lớp E chúng ta cũng là rất có tiềm lực.."

"Cô ơi, lớp phó học tập sao không tới?" Có người hỏi một câu.

Nữ giáo viên nói, "Tống Thất Thất ngã bệnh, xin nghỉ bệnh, mọi người không cần lo lắng, qua mấy ngày liền sẽ tốt rồi."

Nhưng mà thời điểm ngày thứ hai ngày thứ ba, vị trí kia vẫn là trống không.

Thời điểm chuông cửa vang lên, Tống mẫu xoa xoa tay, nhanh đi mở cửa.

Nam sinh tóc đen đứng ở bên ngoài, một khuôn mặt đẹp trai rất là để cho người ta khắc sâu ấn tượng, "Chào dì."

Tống mẫu cười cười, "Cháu là đến xem Thất Thất đi, mau vào, làm sao còn mang lễ vật, ý tứ quá không tốt."

* * *

Trầm Mộc Bạch đang cùng hệ thống đấu địa chủ, Tống mẫu gõ cửa thời gian lúc đi vào, cũng không có chú ý đến, thẳng đến vang lên bên tai một đường tiếng nói trầm thấp giàu có từ tính.

Cô hít mũi một cái, "Tịch Chiến?"

"Các con trò chuyện một hồi, ta đi lấy chút hoa quả." Tống mẫu cười nói.

Tịch Chiến ngồi xuống, ánh mắt đặt ở trên mặt thiếu nữ hơi trắng trắng, không khỏi đưa tay tới.

Trầm Mộc Bạch không để lại dấu vết tránh đi, hít mũi một cái nói, "Chỉ là có chút cảm mạo nghiêm trọng, không có việc gì, qua mấy ngày liền tốt."

Tịch Chiến nhỏ không thể thấy câu môi, "Không biết lớp phó học tập có nghe qua một câu hay không?"

Cô không khỏi ngước mắt nhìn lại.

Nam sinh tóc đen nhíu mày, "Người mùa hè cảm mạo đều là đồ đần."

Trầm Mộc Bạch cả giận nói, "Cậu mới là đồ đần, cả nhà cậu cũng là đồ đần."

Thấy thiếu nữ sức sống thêm vài phần, Tịch Chiến trong lòng cảm giác buồn bực mới hơi dễ chịu hơn một chút, vuốt vuốt đầu đối phương nói, "Tống Thất Thất, mau khỏe lên."

Trầm Mộc Bạch liền giật mình, nhìn theo thanh tiến độ trên đầu hắn sắp đầy, vô ý thức nói, "Còn nhớ rõ mục tiêu nhỏ của chúng ta sao?"

Tịch Chiến nín cười, "Nhớ kỹ."

Trầm Mộc Bạch suy nghĩ một chút nói, "Tôi cảm thấy cậu rất có tiềm lực, cho nên bây giờ chúng ta phải tiếp tục định ra một cái mục tiêu nhỏ."

Tịch Chiến câu môi, "Cái mục tiêu gì?"

Trầm Mộc Bạch nhìn hắn, "Tịch Chiến, cậu phải thật tốt."

Nam sinh tóc đen sững sờ một lần.

"Sau đó kiếm 100 triệu." Thiếu nữ hơi ngước khuôn mặt nhỏ mềm mại nói.

Tịch Chiến nín cười, "Ừm, lớp phó học tập nói đến đúng."

Chỉ là thời điểm trước khi đi, trái tim của hắn không hiểu khó chịu, trong nháy mắt thở không nổi.

Không khỏi có chút thất lễ lần nữa mở cửa phòng ra, tại thời điểm thiếu nữ nhìn qua, thân thể giống như là chiếm được điểm chống đỡ một dạng, "Tống Thất Thất."

Trầm Mộc Bạch nhìn sang nam sinh tóc đen.

"Tôi ở trường học chờ em." Tịch Chiến không hề chớp mắt nhìn chằm chằm thiếu nữ trên giường.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi