MAU XUYÊN: CỨU VỚT BOSS NAM CHỦ HẮC HOÁ

Buổi chiều, Trầm Mộc Bạch lại bị nhốt ở nhà, nhưng là tốt xấu gì cô còn có hệ thống cùng xem kịch truyền hình giải buồn.

Buổi tối vẫn là ngủ ở trên Tatami, lúc nửa đêm, Trầm Mộc Bạch khát nước, cô mơ mơ màng màng nhảy xuống, trực tiếp hướng về phía tủ lạnh đi đến.

Thuần thục mở cửa tủ lạnh ra, hơi lạnh ào ra bất ngờ làm cho đầu óc thanh tỉnh một chút, Trầm Mộc Bạch rùng mình một cái, run rẩy đưa móng vuốt muốn móc ra sữa chua đặt ở tận cùng bên trong.

Nhưng là bởi vì khoảng cách quá xa, tay quá ngắn, cô đành phải nhón chân, liều mạng hướng bên trong chen vào.

Đột nhiên, theo một tiếng âm thanh lạch cạch, đèn phòng khách bị mở ra, tia sáng sáng tỏ bao trùm tất cả ngõ ngách, lộ ra vô cùng sáng sủa.

Trầm Mộc Bạch thân thể trở nên vô cùng cứng ngắc, cô run rẩy lui ra ngoài, sau đó nhảy ra ngoài, một chút liền thấy được nam chính đang ở chỗ cầu thang lầu hai nhìn xem cô.

Trầm Mộc Bạch vô cùng chột dạ meo một tiếng.

Giang Nhất Nhiên đứng tại chỗ, trong mắt nhìn không ra thần sắc gì, trên mặt vẫn là thần sắc lãnh lãnh đạm đạm, nhưng là ánh mắt nhưng vẫn dừng lại ở trên người cô.

Trầm Mộc Bạch nội tâm run lẩy bẩy, chóp đuôi đều yên.

# Nửa đêm trộm lấy đồ trong tủ lạnh, bị chủ nhân bắt tại hiện trường thì phải làm sao? Rất gấp! Online chờ! #

Ngay lúc Trầm Mộc Bạch nhịn không được dùng móng vuốt đem mặt chôn xuống, đối phương hướng về cô đi tới, trên sàn nhà phát ra thanh âm không nhẹ không nặng, mỗi một bước tựa như giẫm trên trái tim, cô co rúm lại đến lợi hại hơn.

Cuối cùng, Trầm Mộc Bạch chỉ có thể phát giác được đối phương ở trước mặt cô ngừng lại.

"Meo ô!" nhịn không được mở miệng trước nhận sai, Trầm Mộc Bạch như cũ không dám ngẩng đầu lên, móng vuốt như cũ lay đến càng ngày càng gấp, cả khuôn mặt đều nhanh muốn chôn đến trên mặt đất.

Một cái tay đặt lên trên đỉnh đầu, đối phương trong lòng bàn tay nhiệt độ mang theo một chút ý lạnh, rất thoải mái.

"Bỏ đi." Đối phương dùng thanh âm lạnh buốt nói ra câu nói này, mang theo bất đắc dĩ rất nhỏ không thể thấy.

Lỗ tai lông xù có chút lay động, Trầm Mộc Bạch dời một cái móng vuốt, sau đó lặng lẽ meo meo nhìn sang, đối diện với con ngươi thâm thúy kia, đối phương đưa lưng về phía ánh đèn, thần sắc trên mặt như sáng như tối.

Trầm Mộc Bạch buông ra móng vuốt đang che mặt, sau đó meo một tiếng, khoe mẽ tiến tới cọ xát tay nam chính, còn dùng đầu lưỡi thân mật liếm một lần đầu ngón tay đối phương.

Giang Nhất Nhiên nửa ngồi, ánh mắt rơi vào trên mặt đối phương lại ngu xuẩn lại đáng thương, nhịn không được vuốt vuốt đầu cô, sau đó mở miệng nói, "Cho là ta đều không biết sao?"

Trầm Mộc Bạch thân thể cứng lại rồi, giả bộ hồ đồ nhìn chằm chằm nam chính, mười điểm vô tội meo một tiếng.

Giang Nhất Nhiên ánh mắt thâm thúy, không có người có thể nhìn ra thần sắc dưới đáy mắt hắn giờ phút này.

Qua một hồi lâu, hắn mới chậm rãi nói, "Nửa đêm uống lạnh không tốt."

Lạnh lùng trong giọng nói thản nhiên để lộ ra một chút không vui.

Trầm Mộc Bạch không đủ sức lực meo một tiếng.

Cuối cùng Giang Nhất Nhiên rót cho cô nước sôi, nhìn cô duỗi ra đầu lưỡi màu hồng phấn liếm láp uống nước, ánh mắt khẽ nhúc nhích.

Trầm Mộc Bạch uống xong nước, Giang Nhất Nhiên đóng lại đèn trong phòng khách, trong bóng tối thanh âm hắn so bình thường nhiều hơn một phần mềm mại, "Ngủ ngon."

"Meo ô!" ngủ ngon nha, con sen.

Trở lại thảm nền bên trên Tatami, Trầm Mộc Bạch hồi tưởng lời nói vừa rồi của Giang Nhất Nhiên, cuối cùng cảm thấy xiết chặt, vội vàng nói với hệ thống.

"Nam chính sẽ không phải nhìn ra cái gì đi?"

Hệ thống "Có khả năng."

Trầm Mộc Bạch thấp thỏm "Làm sao xử lý nha hệ thống?"

Hệ thống "Yên tâm đi, nếu là hắn muốn đuổi cô ra ngoài đã sớm đuổi."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi