MAU XUYÊN: CỨU VỚT BOSS NAM CHỦ HẮC HOÁ

Cô tựa hồ là không có phát giác được hai người cầm tay có vấn đề gì, hướng người cười cười, "Bạn học Tống, cái kia.. cậu biết nhà ai mì tương đối ăn ngon không?"

Tống Ninh nhìn người, chằm chằm trọn vẹn một hồi lâu, mới mở miệng đáp lại.

* * *

Lạc Tử Phong thấy vị hôn thê mình cùng người ta chạy, lá gan đều tức ra ung thư.

Dồn hết sức lực, thấy hai người còn tay lớn nắm tay nhỏ, con mắt đều muốn phun ra lửa.

"Bạch Lộ, cô được lắm."

Đại thiếu gia nghiến răng nghiến lợi nói một câu.

"Tử Phong, cậu chờ tôi một chút." Lam Hề ở phía sau đuổi theo, trong lòng ngăn không được ngừng một lát phàn nàn.

Đối phương một chút cũng không ôn nhu săn sóc, nhưng nghĩ tới sau khi công lược thành công, khả năng cũng không phải là dạng này, thế là yên lặng nhịn một chút.

Cô ta thấy đối phương càng chạy càng nhanh, chỉ có thể khẽ cắn môi đuổi theo, sau đó gắt gao ôm lấy đùi người.

Lạc Tử Phong mắt thấy liền phải đuổi tới, nào biết được nửa đường giết ra một cái Trình Giảo Kim, cúi đầu xuống, mắng một câu, "Cô muốn chết?"

Lam Hề vội vàng nói, "Tôi hiểu tâm tình cậu, nhưng là bạn học Bạch, cậu ấy.. cậu ấy giống như thích Tống Ninh, nói thực ra, tôi cũng không đồng ý cô ấy dạng này, một chút cũng không bận tâm mặt mũi hai nhà."

"Ai nói với cô cô ấy thích Tống Ninh?" Lạc Tử Phong khó chịu nói, "Cô ấy rõ ràng thích là lão tử, cùng với Tống Ninh, chỉ là vì tức tôi."

Lạc Tử Phong tựa hồ là nghĩ tới điều gì, cảnh cáo nói, "Cô đừng tới gần tôi, nếu không phải là bởi vì cô, Bạch Lộ làm sao sẽ ăn dấm, lại thế nào có thể sẽ cùng Tống Ninh cái loại người này dây dưa đến một chỗ."

Nói xong, liền có chút hung ác nói, "Cô nhanh cút cho tôi, cút ngay."

Lam Hề, "..."

Không phải nói, bộ dáng hiện tại Bạch Lộ có điểm nào giống là thích cậu?

Đè xuống trong lòng điên cuồng nhổ nước bọt.

Lam Hề trong lòng càng không phải là mùi vị, cô ta cố gắng công lược như vậy, đối phương không uổng phí chút sức lực liền thu hoạch được bọn họ hảo cảm.

* * *

Bận rộn đã hơn nửa ngày, Trầm Mộc Bạch bụng đều nhanh đói dẹp bụng.

Tiệm này thoạt nhìn trang hoàng bố trí đều rất sạch sẽ thoải mái dễ chịu, sinh ý cũng không tệ.

Mì vừa lên đến, cô liền không kịp chờ đợi bắt đầu ăn.

Ăn ăn, cô liền chú ý tới người đối diện đang nhìn lấy bản thân.

Thế là ngửa mặt lên, nói hàm hồ không rõ, "Bạn học Tống, cậu sao không ăn."

Nam sinh tay cầm đũa, trắng nõn thon dài.

Mì vẫn là nóng, sương mù mờ mịt cùng đối phương khuôn mặt tuấn tú có chút mơ hồ không rõ.

Đối phương không nói gì, chỉ là yên tĩnh nhìn cô.

Trầm Mộc Bạch đem trong miệng nuốt xuống, "Thế nào?"

"Cậu thích hắn sao?" Tống Ninh mở miệng nói.

Cô sửng sốt một chút, lắc đầu.

Tống Ninh khẽ rũ tầm mắt xuống.

"Mì này ăn ngon thật." Trầm Mộc Bạch uống xong canh, cười tủm tỉm nói một câu, "Bạn học Tống, lần sau có cơ hội lại đến nha."

Trước khi đi, ông chủ nhìn bọn họ, cười nói, "Tuổi trẻ thật tốt, nói chuyện yêu đương đều có sức sống như vậy."

Cô ngơ ngác một chút, ngay sau đó giương mắt nhìn về phía Tống Ninh.

Nam sinh đứng tại chỗ, cũng nhìn qua cô, thấy không rõ thần sắc trong mắt.

Trầm Mộc Bạch quay sang, khoát tay áo nói, "Ha ha, ông chủ không nên đùa, chúng cháu không phải người yêu, chỉ là bạn học mà thôi rồi."

Ông chủ sờ lên đầu nói, "Ai, ta còn tưởng rằng hai đứa là người yêu đây, dù sao bạn trai cháu thoạt nhìn giống như rất thích cháu đâu."

Cô hơi quýnh một lần, lôi kéo người đi ra.

Hô một câu, "Ông chủ quá nhiệt tình."

Người ăn no liền sẽ trở nên lười biếng.

Trầm Mộc Bạch sờ lấy bụng, lặng yên suy nghĩ.

Có chút không muốn đi đường, chân còn có chút mỏi.

Cô thở dài một hơi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi