MAU XUYÊN: CỨU VỚT BOSS NAM CHỦ HẮC HOÁ

"Ừm, mùi vị rất tốt." Đối phương nhìn chằm chằm cô, đè thấp thanh tuyến trả lời.

Trầm Mộc Bạch cũng không hiểu tới chút muốn ăn, cô nhìn nam sinh cầm lấy một cái bột trà xanh, vội vàng nói, "Em thích cái mùi này."

Tống Ninh hơi ngừng lại, đưa tới.

Trầm Mộc Bạch cũng không có phát giác cái gì không đúng, trực tiếp cúi đầu cắn.

Thiếu nữ trong miệng hơi ẩm ướt xúc giác mềm mại sát qua.

Tống Ninh mắt sắc xám xuống, nhìn cô chằm chằm một hồi lâu.

Tại lúc đem ngón tay thu hồi về phía sau, nắn vuốt địa phương vừa rồi bị đụng phải.

Trầm Mộc Bạch không chú ý tới, cô thấy đối phương ăn đến không sai biệt lắm về sau, tối xoa xoa bắt đầu bản thân tiểu tâm tư.

"Tống Ninh, chúng ta là người yêu đúng không?"

Tống Ninh ngước mắt lên nhìn cô một cái.

Trầm Mộc Bạch xoa xoa đầu ngón tay, "Cái kia, bạn trai cũng phải đối với bạn gái tốt đúng không."

Tống Ninh, "Cho nên?"

Trầm Mộc Bạch xuất ra một chút làm ra vẻ nghiệp, mặt dày nói, "Cho nên em chính là của anh, không sai chứ."

Tống Ninh không nói chuyện, chỉ là đem bài tập đều cầm tới.

Trầm Mộc Bạch, "Vạn tuế~ (≧▽≦) /~"

Cô từ dưới mặt bàn, lấy ra một hộp sữa bò vượng tử, đắc ý hút mấy ngụm.

Có bạn trai quả nhiên thật tốt nha.

Về sau bài tập đều không cần mình làm.

Hệ thống hồ nghi nói, "Cô không phải là bởi vì người ta giúp làm bài tập mới cùng với người ta đi."

Trầm Mộc Bạch lý trực khí tráng nói, "Ngươi xem ta là cái loại người này sao?"

Hệ thống, "Không cần hỏi, cô chính là."

Trầm Mộc Bạch, "..."

Lạc Tử Phong chờ một hồi lâu, cũng không thấy người tới.

Lam Hề bị đút rất nhiều thức ăn cho chó, lòng tràn đầy ghen ghét nhìn chằm chằm.

"Cô ấy đến đây hay không?" Lạc Tử Phong nâng lên thanh âm hỏi.

Lam Hề quay sang, "Ai? Cậu nói ai?"

Lạc Tử Phong, "Còn có thể là ai, Bạch Lộ nha."

Lam Hề, "..."

Cô đều đã tỉnh lại, vì sao người này còn đang trong mộng.

Lạc Tử Phong khó chịu nói, "Này cũng phải vào lớp rồi, bản thiếu gia kiên nhẫn cũng không phải tốt như vậy."

Lam Hề, "..."

Quả thực không nhìn nổi, cô ta coi như không có đi vệ sinh, hôm nay cũng phải tư tỉnh đối phương.

Thế là giơ lên cái cằm nói, "Cậu xem trên mặt bàn Tống Ninh là cái gì?"

Lạc Tử Phong khó chịu nói, "Trên bàn của hắn có đồ vật gì, đâu có chuyện gì liên quan tới tôi?"

Một giây sau, giống như là kịp phản ứng cái gì, tập trung nhìn vào.

Cái nhìn này ánh mắt Lạc Tử Phong đều xanh.

Nhưng vẫn là chết vì sĩ diện nói, "Ai biết hắn là có phải mình mang tới không."

Lam Hề, ".. Cậu thanh tỉnh một chút được hay không."

Đại thiếu gia đợi đến đi học cũng không có đợi đến bữa sáng ái tâm của bản thân, đói đến bụng ục ục gọi.

Lạc Tử Phong rất cảm giác khó chịu nghĩ thầm.

Chẳng lẽ là Bạch Lộ không có ý tứ?

Lạc Tử Phong kiên quyết sẽ không thừa nhận Tống Ninh tiểu bạch kiểm kia đồ trên bàn là Bạch Lộ đưa.

Lam Hề lấy ra bữa sáng vừa rồi, "Tử Phong, cậu ăn một chút nha."

Lạc Tử Phong rất có cốt khí nói, "Tôi hôm nay liền xem như chết đói, cũng sẽ không ăn một miếng đồ ăn của cô."

Lam Hề, "..."

Trong nội tâm cô ta càng ngày càng cảm giác khó chịu.

Dựa vào cái gì Lạc Tử Phong đối với Bạch Lộ tâm sống chết cứ như vậy đây, rõ ràng đối phương trừ bỏ mặt không còn gì khác.

Thế là dò xét tính cho người ta tẩy não nói, "Tử Phong, tớ thấy bọn họ giống như đang kết giao, cậu đừng khổ sở, trên thế giới nữ hài nhiều đến đi, cũng không phải chỉ có Bạch Lộ một người."

"Cậu phải nhìn nhìn chung quanh nhiều, tỉ như trước mắt cậu thì có một người."

"Có lẽ các người là trời đất tạo nên một đôi đâu."

Lạc Tử Phong xem thường nhìn cô ta một cái, "Liền bằng cô, cũng xứng?"

Lam Hề, "..."

Qua một hồi lâu, Lạc Tử Phong đói đến có chút không chịu nổi.

Nghĩ nghĩ, dựa vào cái gì Bạch Lộ đều cho nam nhân khác ăn đồ ăn, hắn ta liền không thể ăn nữ nhân khác, thế là liếc mắt nói, "Này, đồ đâu?"

Lam Hề, ".. Cái gì?"

* * *

Lạc Tử Phong cắn bánh trứng một cái.

Thứ này thoạt nhìn mặc dù không được tốt lắm, nhưng là mùi vị cũng không tệ lắm nha.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi