MAU XUYÊN: CỨU VỚT BOSS NAM CHỦ HẮC HOÁ

Hệ thống, ".. Thực."

Nhìn người ngu xuẩn này khóc đến thương tâm như vậy, liền cố hết sức an ủi một chút tốt rồi.

Trầm Mộc Bạch nghẹn ngào nói, "Người đổi ý là chó con."

Hệ thống, ".. Mẹ nó xong chưa."

* * *

Tống Ninh vào cửa, đang chuẩn bị xoay người tại chỗ bậc cửa đổi giày, liền nghe được tiếng chuông cửa sau lưng.

Hắn hơi ngừng lại, mở cửa, thấy được nữ sinh đứng ở bên ngoài.

Lam Hề đứng ở bên ngoài, "Có thời gian nói chuyện sao?"

Tống Ninh nhìn cô ta, thản nhiên nói, "Nếu như là đồ vật nhàm chán, tôi nghĩ không cần thiết."

Lam Hề thừa dịp người trước khi đóng cửa, vội vàng nói, "Là có liên quan bạn gái của cậu, nếu như cậu không cùng tôi nói một lần, cậu về sau nhất định sẽ hối hận, tôi dám cam đoan."

Tống Ninh nhìn chằm chằm mặt cô ta, khẽ rũ tầm mắt xuống, "Chuyện có quan hệ với cô ấy, tôi không cần thông qua trong miệng những người khác biết được."

Lam Hề nói, "Tống Ninh, tôi biết cậu rất thích Bạch Lộ, nhưng là coi như cậu ấ rời đi, cũng không có quan hệ sao?"

Giữ chặt chốt cửa ngừng một lát, hắn ngước mắt nhìn tới, đồng mâu trong nháy mắt thâm thúy vô cùng.

* * *

Hai người ngồi ở bên ngoài trên ghế dài, cách xa nhau một khoảng cách, mặc dù hình dạng đều xuất sắc, nhưng rõ ràng liền có thể nhìn ra nam sinh cảm giác xa cách cùng lạnh lùng.

"Cậu cảm thấy cái thế giới này là chân thật sao?" Lam Hề mở miệng nói.

Tống Ninh dùng giọng nói không có cái cảm xúc gì, "Cái này nói với chúng tôi có liên quan sao?"

"Đương nhiên." Lam Hề cười một tiếng, tay sẽ có chút ý lạnh lấy khí.

Dựa theo sáo lộ bình thường, nam sinh ngồi ở bên cạnh cô ta lúc này sẽ đem tay cô ta bọc lại, cho cô ta ấm áp, sẽ dùng ánh mắt ôn nhu nhìn cô ta.

Nhưng đối phương đã là hoa có chủ.

Lam Hề cũng nghĩ không thông, vì sao nhất định là Bạch Lộ đây.

Coi như trên cái thế giới này, chỉ có hai cái người chơi, Bạch Lộ cũng không có mạnh hơn cô ta đi nơi nào.

"Tống Ninh, tôi biết cậu rất thông minh." Lam Hề cúi đầu nói, "Nhưng là nếu như tôi nói, cái thế giới này chỉ là một cái trò chơi diễn sinh ra đến, cậu sẽ tin tưởng lời tôi nói sao?"

Tống Ninh hơi ngẩn ra.

Lam Hề nói, "Tống Ninh, tôi biết cậu rất khó tin tưởng tôi, thậm chí cho rằng đây là tôi bịa đi ra nói láo. Vì chia rẽ cậu và Bạch Lộ, nhưng tôi nói chính là nói thật."

Cô ta nhìn mình chằm chằm ngón tay, tiếp tục nói, "Cậu và Lạc Tử Phong, còn có Nhan Trạch, chỉ là một bộ nhân vật chính trong trò chơi, mà tôi chính là một cái người chơi trong đó, tôu cũng không biết vì sao lại đi tới cái thế giới nơi này. Mặc dù tôi ngay từ đầu mục tiêu chính là làm lấy mộng nữ chính Mary Sue."

Cô ta cười khổ một tiếng, "Nói đến cùng, tôi cũng chẳng qua là không đem cái thế giới này nhìn thành chân thực, bởi vì tôi còn có lựa chọn thứ hai."

"Chính là công lược các người tất cả mọi người, liền có thể trở lại thế giới cũ."

Tống Ninh thần tình trên mặt nhìn không ra tâm tình gì, ánh mắt của hắn rơi vào một chỗ, thần sắc. Trong mắt thành khe nhỏ

"Cha cậu tại cậu thời điểm sơ trung xảy ra tai nạn xe cộ qua đời." Lam Hề nói, "Hoặc là cậu cho rằng chuyện này không phải là cái bí mật gì, như vậy cha cậu thời điểm trước khi chết, thân mắc ung thư thì sao?"

"Cậu nhất định kỳ quái vì sao ngay cả dì đều không biết chuyện này, tôi vì sao biết sao."

"Coi như cậu không tin cái này cũng không quan hệ, như vậy ngay cả tôi trước đó tiếp cận qua cậu tốt mấy lần, đồng thời sớm biết được chuyện phát sinh, bao gồm tôi biết cậu sẽ bị Vương Dương gọi người tới cho giáo huấn."

"Những cái này, cậu đã có phát giác được sao?"

Tống Ninh nhấc mí mắt lên, "Cô nói cố sự này, xác thực rất đặc sắc."

Hắn trên mặt không có cái gì biểu lộ, dù ai cũng không cách nào nhìn trộm đến ý nghĩ trong lòng của hắn.

Lam Hề nở nụ cười, "Vậy nếu như tôi nói, Bạch Lộ giống như tôi, cũng là người chơi thì sao."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi