MAU XUYÊN: CỨU VỚT BOSS NAM CHỦ HẮC HOÁ

Giải chút thèm thuồng, cô chậm rãi bước chân đi thong thả ở trong sân trường tản bộ, đem mình con sen của mình tạm thời quên béng đi.

"A, nơi này có con mèo nha."

"Thật đáng yêu, ở đâu ra?"

Mấy nam sinh từ bên phải đường nhỏ đi tới, một chút liền phát hiện con mèo cách đó không xa.

Trầm Mộc Bạch mới đầu là rất cảnh giác, thậm chí nghĩ quay người nhanh như chớp liền chạy. Nhưng là nhìn thấy trong đó một nam sinh móc ra một bao thịt bò khô, sau đó mở ra ngồi xổm xuống meo meo gọi, cô liền dừng lại.

Ba nam sinh cũng là một mặt thiện ý, trong mắt tràn đầy cũng là xuất phát thần sắc yêu thích từ nội tâm, con mèo từ trước đến nay đối với những vật này tương đối mẫn cảm.

Nam sinh cầm thịt bò khô càng không ngừng kêu, "Meo~tới nha, đừng sợ, chúng ta không có ác ý gì."

Trong không khí bay tới mùi thơm của thịt bò khô, nước miếng nhịn không được bài tiết ra, huống chi buổi sáng hôm nay ăn điểm tâm không sai biệt lắm đã tiêu hóa xong, vừa rồi đậu tằm cũng chỉ là giải thèm một chút mà thôi. Trầm Mộc Bạch rất không tiết tháo nghĩ, mấy người này xem xét liền có tiềm chất mèo nô, đợi chút nữa cô ngậm lấy trực tiếp chạy đi là được rồi.

Thế là cô nhìn chằm chằm khối kia thịt bò khô, đi về phía trước mấy bước.

Mấy nam sinh nhìn cô nguyện ý tới gần, đều lộ ra thần sắc rất vui vẻ.

Đang lúc cô thừa thế xông lên thừa dịp mấy người không sẵn sàng nhảy qua, sau lưng truyền đến một đường thanh âm băng băng lành lạnh, "Các người đang làm gì?"

Thanh âm quen thuộc làm cho Trầm Mộc Bạch thân thể lập tức liền cứng lại rồi, trong đầu tràn ngập xong đời hai chữ này.

Mấy nam sinh bị đánh gãy chuyện tốt, đều có chút khó chịu, nhưng là ngẩng đầu trông thấy người tới, nguyên một đám im lặng không nói.

Giang Nhất Nhiên ánh mắt lãnh đạm liếc mấy người một chút, ngay sau đó rơi vào trên người con mèo ở tại chỗ khẽ động cũng không dám động, dùng giọng nói nghe không ra tâm tình gì, "Còn không qua đây."

Trầm Mộc Bạch đã là chột dạ lại là nhận sai xoay người chạy đến bên người nam chính, không dám nhìn sắc mặt hắn lúc này, nịnh nọt cọ xát bắp chân hắn, từ trong miệng phát ra tiếng meo ô mềm mại.

Mấy nam sinh hâm mộ lại ghen ghét nhìn Giang Nhất Nhiên.

Giang Nhất Nhiên lạnh lùng nhìn bọn họ một chút, ngay sau đó cúi xuống ôm lấy Trầm Mộc Bạch, quay người rời đi.

Mấy nam sinh run lẩy bẩy, đối phương rõ ràng ánh mắt bất thiện phảng phất thực chất rơi trên người bọn họ, quả thực thật là đáng sợ.

Mà Trầm Mộc Bạch bị nam chính ôm vào trong ngực lại rõ rõ ràng ràng cảm nhận được đối phương giờ khắc này đang tức giận, khuôn mặt lạnh lùng như băng lúc trước chưa từng nhìn thấy, nội tâm của cô cũng run lẩy bẩy rúc thành một đoàn.

Chuông vào học vừa vặn vang lên, Giang Nhất Nhiên đến vào phòng học giáo viên đã ở trên bục giảng, trông thấy học sinh mình bình thường coi trọng nhất trong ngực ôm một con mèo, trên mặt lộ ra thần sắc kinh ngạc, vội vàng mở miệng nói, "Bạn học Giang, em đây là?"

Không chỉ là lão sư rất giật mình, ngay cả bạn cùng lớp cũng giống vậy, đặc biệt là những nữ sinh kia, đã là hiếu kỳ lại không thể tưởng tượng nổi nhìn sang, trong lòng đều có chút ít một đang nghĩ, không nghĩ tới bình thường thoạt nhìn băng băng lạnh lùng Giang Nhất Nhiên bí mật lại còn rất có lòng thương.

Hơn nữa nam sinh nuôi mèo trong xương cốt có ôn nhu không nhẹ, các nữ sinh không khỏi miên man bất định lên, nguyên một đám hai mắt hàm xuân, gương mặt ửng đỏ.

"Xin lỗi cô, mèo nhà em đi theo em tới trong trường học." Giang Nhất Nhiên thần sắc nhàn nhạt giải thích nói.

Giáo viên tự nhiên là không nghi ngờ gì, "Như vậy.."

Đang lúc cô giáo muốn nói ra phương án giải quyết, Giang Nhất Nhiên lần nữa mở miệng nói, "Cô giáo, có thể cho nó ngốc ở trong phòng học không?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi