MAU XUYÊN: CỨU VỚT BOSS NAM CHỦ HẮC HOÁ

Trầm Mộc Bạch, "..."

Đệt.

Bị lợi dụng kịp phản ứng cô ngược lại là bị đem một quân, không có tâm tình gì so với cái loại này càng thao đản.

Cô hơi có chút nghiến răng nghiến lợi, "Là cậu hôn tôi trước, tôi còn chưa nói gì đâu."

Hoắc Tiêu nhìn thiếu nữ một chút, thần sắc lạnh lùng nói, "Không quan hệ với tôi."

Hắn hơi nhíu nhíu mày.

Cái xúc giác mềm mại kia còn lưu lại tại trên môi.

Tâm tình hơi có chút bực bội.

Thế là nhìn cũng không nhìn người trước mặt một chút, "Lời tôi nói chỉ nói một lần."

Trầm Mộc Bạch, "..."

Cô nhìn thân ảnh đối phương rời đi, hận không thể đi lên chính là một kích.

Đạp chết tính làm cái quả phụ.

* * *

Lần sau đừng để cô gặp lại Hoắc Nhị người này, nhìn thấy một lần đánh một lần.

Trầm Mộc Bạch lật sách giáo khoa ra, trên bục giáo viên đang giảng bài.

Cô hiện tại đừng nói là nhìn thấy hắn nhân cách khác, ngay cả làm nhiệm vụ đều không có tâm tình.

Nguyên chủ ở cái trường học quý tộc này là không có bạn bè cái gì, cho dù nguyên chủ hữu tâm dung nhập. Nhưng trong xương cốt còn có cái phần kiến thức kia, người hơi thông thấu chút một chút liền nhìn ra.

Tan học, nữ sinh đều ở thương lượng đi nơi nào chơi, Trầm Mộc Bạch trực tiếp mang theo túi sách ra khỏi trường.

Thân ảnh Hoắc Tiêu trong đám người liền lộ ra rất là chú ý.

Đừng nói quanh người hắn loại khí thế cùng tự phụ bẩm sinh kia.

"Thiếu gia, ngài đang nhìn cái gì?" Quản gia mở cửa xe, phát hiện thiếu gia nhà mình hơi nghiêng mặt, ánh mắt rơi vào một chỗ.

"Không có gì." Hoắc Tiêu quay lại đến, ngữ khí thản nhiên nói.

Ngay tại thời điểm hắn sắp đi lên, một đường thanh âm thô lệ truyền đến, "Tập đoàn Hoắc thị, mày làm hại tao vợ con ly tán, Hoắc Tương Lâm, tao cũng sẽ không để cho con của mày tốt hơn!"

Nam nhân trung niên giống như là lâm vào điên cuồng một dạng, dùng tảng đá trong tay hung hăng đập tới.

Trầm Mộc Bạch sửng sốt một chút, phản xạ có điều kiện đi lên ôm lấy phía sau lưng nam sinh.

Quản gia hiển nhiên cũng không có nghĩ đến trong đám người sẽ xuất hiện một người như vậy, "Bắt hắn lại."

Tảng đá nện ở trên cánh tay Trầm Mộc Bạch, lực đạo không nhẹ.

Cô bị đau buông tay ra, hít vào một hơi.

Mà Hoắc Tiêu bị Trầm Mộc Bạch ôm lấy lại là dừng một chút, sau đó xoay người, ánh mắt có chút mờ mịt.

"Thiếu gia, thiếu gia, cậu không sao chứ?" Quản gia lập tức khẩn trương tới, dò hỏi.

"Tôi không sao, Triệu thúc." Hoắc Tiêu lắc đầu, hắn nhìn về phía nữ sinh, có chút lo lắng nói, "Cậu có khỏe không?"

Trầm Mộc Bạch, "..."

Cô dùng toàn bộ tài sản đánh cược, con hàng này tuyệt đối không phải Hoắc Tiêu, cũng không phải Hoắc Nhị.

Về phần là ai, đó còn cần phải nói sao, nhất định là một trong nhân cách còn lại.

"Cậu bị thương." Thiếu niên ánh mắt chạm tới cánh tay cô đổ máu, lập tức có chút hoảng hốt lên, sau đó bắt lấy một cái tay khác của cô, "Phải lập tức xử lý mới tốt."

Trong xe chuẩn bị hòm thuốc.

Thiếu niên cúi đầu xuống, có chút nghiêm túc thay cô thanh lý băng bó vết thương, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, "Được rồi, cậu mấy ngày nay phải chú ý, đừng đụng nước."

Trầm Mộc Bạch cúi đầu nhìn đối phương một cái tay không buông.

Thiếu niên hiển nhiên ý thức được cái gì, mặt đỏ hồng, lập tức buông ra giải thích nói, "Xin lỗi."

Trầm Mộc Bạch, "..."

Nhân cách này.. là chân chính bình thường sao?

Cô có chút không thể tin.

"Cám ơn cậu giúp tôi." Thiếu niên lộ ra một cái nụ cười mang theo ngượng ngùng, vành tai cũng hơi ửng đỏ, nhưng ngay sau đó nghĩ tới điều gì, hơi nhíu lông mày lên, chững chạc đàng hoàng nhắc nhở nói, "Lần sau đụng phải loại chuyện này, vẫn là phải lấy bản thân an toàn là thứ nhất."

Trầm Mộc Bạch, "A.. A.."

Cô còn đắm chìm trong nghi hoặc nhân cách này là chân chính bình thường sao, thần sắc có chút hoảng hốt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi