MAU XUYÊN: CỨU VỚT BOSS NAM CHỦ HẮC HOÁ

Giang Nhất Nhiên có chút cúi đầu nhìn cô, "Hôm nay là kỷ niệm ngày thành lập trường."

Trầm Mộc Bạch trợn to con ngươi nhìn hắn.

Nói xong câu đó, Giang Nhất Nhiên không mở miệng nói chuyện nữa, mà là hướng về một chỗ đi đến, thẳng đến trước một cái phòng thay đồ, mới ngừng lại.

Nơi xa một cái em gái nhìn thấy vội vàng chạy chậm tới, cầm lễ phục trong tay đưa tới, "Bạn học Giang Nhất Nhiên, còn hai cái tiết mục liền đến cậu."

Giang Nhất Nhiên tiếp nhận lễ phục, nhẹ gật đầu thản nhiên nói, "Cảm ơn."

Em gái mặt hơi đỏ lên, nói một câu không khách khí sau vội vàng bỏ chạy.

Lễ phục tựa hồ là định chế, bởi vì nhìn lên tương đối mới tinh.

Giang Nhất Nhiên sau khi cầm tới quần áo, chẳng những không có buông cô ra, mà tính mang theo cô cùng đi vào phòng thay đồ bên trong.

Trầm Mộc Bạch chú ý tới, mấy em gái chú ý bên này thần sắc trên mặt vi diệu, sau đó trao đổi lẫn nhau lấy cái gì.

Cô lập tức cảm thấy một loại xấu hổ thật sâu.

Thời điểm Giang Nhất Nhiên cởi quần áo ra, vụng trộm thừa dịp hắn không chú ý từ trong túi xách chạy ra, sau đó theo khe cửa dưới mặt đất chui ra ngoài.

Đều nói con mèo thân thể là làm bằng nước, điểm ấy đối với Trầm Mộc Bạch mà nói quả thực là dễ dàng dễ như trở bàn tay. Sau khi ra ngoài, loại cảm giác xấu hổ nhàn nhạt mới tiêu tan một chút, vốn là muốn ở cửa ra vào chờ con sen, nhưng là ngửi được mùi thơm của cá khô nhỏ cô nhịn không được hết nhìn đông tới nhìn tây đứng lên.

Thân thể không tự chủ được đi về phía trước một khoảng cách, mùi vị cá khô nhỏ càng ngày càng đậm, Trầm Mộc Bạch do dự một chút, vẫn là quyết định quay đầu lại, dù sao đợi chút nữa con sen đi ra không phát hiện cô mà nói, nhưng là muốn tức giận.

Con sen tức giận đặc biệt khó dỗ.

Ngay thời điểm cô dự định quay đầu lại, sau lưng một mảnh bóng râm rơi xuống, ngay sau đó cô liền bị chùm đến trong một cái bao bố, tất cả tới trở tay không kịp.

Từ Khanh Lộ đạt được mục đích của mình, vội vàng đè lại con mèo giãy dụa không thôi, để nó không phát ra được tiếng. Sau đó vội vàng hướng về một cái địa phương ẩn núp đi đến, cuối cùng đem vật trên tay nhét vào trong một ngăn tủ.

Nơi này bình thường có rất ít hội học sinh đến, liền xem như giáo viên cũng giống vậy.

Từ Khanh Lộ từ trong miệng mấy nữ sinh biết được hôm nay Giang Nhất Nhiên đem con mèo của mình mang đến, thế là xúc động sinh ra một cái tà niệm, cô ta cũng không biết rõ tại sao mình lại làm như vậy. Chỉ là mỗi khi nhớ tới Giang Nhất Nhiên ôn nhu sẽ chỉ đối với nữ sinh kia còn có con mèo mà cô ấy đưa cho hắn, liền sinh ra nồng đậm không cam lòng.

Cô ta nhiều lần nịnh nọt, nghĩ hết biện pháp ở trên người con mèo tìm tới một cái cơ hội tiếp cận Giang Nhất Nhiên, nhưng khắp nơi vấp phải trắc trở.

Cô ta hận Giang Nhất Nhiên sao? Đương nhiên hận, nhưng là càng yêu.

Cho nên cô ta đem con mèo này lấy được, chính là vì trả thù Giang Nhất Nhiên, cậu không phải không nguyện ý liếc lấy tôi nhiều một cái sao? Cái kia tôi liền đem mèo của cậu giấu đi, để cậu cùng bạn gái của cậu phát sinh mâu thuẫn, các người tình cảm cho dù tốt, cũng sẽ bởi vì việc này phát sinh khoảng cách nha.

Con mèo trong lúc mình mới không chú ý một lát liền không thấy đâu, tự trách áy náy, bởi vì đối phương thất vọng từ đó diễn sinh tình cảm biến hóa.

Từ Khanh Lộ vui vẻ đắc ý cười, đến lúc đó chính là cơ hội ra sân của cô ta.

Coi như Giang Nhất Nhiên lại không thích cô ta, cũng không nhẫn tâm cự tuyệt cô ta.

Trong tay con mèo không ngừng ở trong bao bố giãy dụa, Từ Khanh Lộ trong đầu đột nhiên lướt qua một cái hình ảnh, cô ta do dự chậm rãi mở túi ra, nhìn con mèo bên trong một chút, cuối cùng có chút mở to hai mắt.

Bởi vì cô ta phát hiện, trước mắt con mèo Trung Hoa điền viên nay chính là con lúc trước ngay từ đầu gặp được, khó trách cô ta luôn luôn cảm thấy khá quen.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi