MAU XUYÊN: CỨU VỚT BOSS NAM CHỦ HẮC HOÁ

Hệ thống rốt cục lương tâm phát hiện, "Cô hãy nhanh lên một chút đi tìm nam nhân của cô."

Trầm Mộc Bạch cả giận nói, "Ngươi cho rằng ta không muốn sao." Cô ôm chân, rất là khổ sở nói, "Nhưng là ta ngay cả con đường này đi không ra được."

Quan trọng nhất là bụng còn đói.

Cô hít một hơi thật sâu, đưa cho chính mình ủng hộ động viên.

Tìm tới Tổng tài đại nhân liền cái gì cũng tốt.

Trầm Mộc Bạch đi đã hơn nửa ngày, bụng đói chịu không được, nước mắt lưng tròng nhìn về phía thùng rác.

Cô ngược lại là muốn có cốt khí một chút, nhưng so với chết đói, cái này lại tính cái gì đâu.

Thế là do dự chốc lát, vẫn là giống vận mệnh tiểu yêu tinh này khuất phục.

Trầm Mộc Bạch nắm lỗ mũi, "Thối quá nha."

Cô một người nhỏ con như vậy, liền là một khối rác rưởi đều lớn hơn cô không biết bao nhiêu lần.

"Hắc hưu hắc hưu hắc hưu."

Trầm Mộc Bạch tại rác rưởi bên cạnh lật lên.

Rất là cố hết sức.

Trời xanh không phụ lòng người, nhìn một cái cô nhìn thấy cái gì?

Nửa cái ruột hun khói.

Trầm Mộc Bạch đều nhanh muốn bị cảm động khóc.

Đáng tiếc nửa cái ruột hun khói này hầu như đều lớn giống như cô.

"Ngao ô, mặc kệ."

Nàng lập tức ôm vào, cắn xuống một cái.

Mới vừa ăn một miếng, liền nghe được tiếng kêu một con mèo.

Trầm Mộc Bạch lông tơ đều muốn dựng lên.

Đó là một cái con mèo đặc biệt đặc biệt lớn.

Dù sao ở trong mắt cô xem ra là dạng này.

"Oa ô, ngươi không được qua đây." Trầm Mộc Bạch gắt gao ôm lấy bên trên không buông tay, dùng sức muốn kéo đi, tràn ngập địch ý trợn mắt nhìn sang.

Con mèo màu quýt nghiêng đầu một chút, tựa hồ đang dò xét đây là một cái đồ vật nhỏ gì.

"Meo!"

Nó duỗi ra móng vuốt lay một lần.

Trầm Mộc Bạch gục.

Gục.

"Mi đừng đụng đến ta." Cô ba chít chít một tiếng, lại rất là kiên cường đứng lên, dữ dằn nói.

"Meo ô!" mèo quýt liếm liếm đầu lưỡi, tiến tới gặm lạp xưởng hun khói.

Trầm Mộc Bạch, "..."

Đây chính là khẩu phần lương thực của cô nha!

Cô thật đúng là muốn bị tức khóc.

"Im ngay, đó là của ta." Trầm Mộc Bạch mau chóng tới, kêu la om sòm, khoa tay múa chân, ý đồ dùng bản thân bộ dáng hung ác xua đuổi đối phương.

Nhưng là mèo quýt vẫn không hề bị lay động, còn mười điểm nhàn nhã vẫy vẫy đuôi.

Trầm Mộc Bạch, "..."

Cô làm cho cuống họng đều nhanh khàn.

Mắt nhìn thấy lạp xưởng hun khói liền bị ăn sạch, rất là phẫn nộ một khối nhào tới cắn, thừa dịp con mèo thối này trước khi ăn xong, còn có thể lại cắn lên mấy ngụm như vậy.

Quýt mèo liếm liếm đầu lưỡi, có chút vừa lòng thỏa ý hôm nay thu hàng.

Nó nhìn thoáng qua vật nhỏ trước mặt, "Meo ô?"

Trong mắt to lớn tràn đầy là tò mò.

Trầm Mộc Bạch lông tơ đứng đấy, tranh thủ thời gian lui về phía sau một bước nhỏ, nện bước tiểu chân ngắn chạy.

Nhưng là một giây sau, liền bị mèo quýt một miếng ngậm.

"A a a a a phải chết phải chết." Cô rất là kinh khủng kêu to, đạp tiểu chân ngắn.

Quýt mèo lại là không có một hơi đem cô ăn hết, ngược lại mà xem là đồ chơi chơi một hồi lâu.

Trầm Mộc Bạch, "..."

Cô một mặt sống không còn gì luyến tiếc, toàn thân trên dưới đều là nước miếng đối phương,

"Meo." Mèo quýt tựa hồ đối với món đồ chơi mới của mình rất là yêu thích, ngậm đi.

Trầm Mộc Bạch, "Này, mi muốn mang ta đi chỗ nào?"

Mèo quýt không để ý đến, lập tức lên tường, lập tức khoan thành động, sau đó đến dòng người trên đường cái.

"Mèo chết tiệt." Một nữ nhân từ trong nhà ăn đi ra, kém chút dẫm lên, hùng hùng hổ hổ nói một câu.

Mèo quýt rất nhanh liền nhảy ra.

Lúc này, khối gà trong tay một người nữ sinh không cẩn thận rơi trên mặt đất, cô ngẩn người.

Trầm Mộc Bạch ngay vào lúc này được thả ra.

Mèo quýt đưa tới, đi ăn cái khối gà kia.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi