MAU XUYÊN: CỨU VỚT BOSS NAM CHỦ HẮC HOÁ

Có lẽ là cảm nhận được động tĩnh của người trong ngực, Hoắc Quân Hàn mở con mắt màu băng lam, sau đó có chút cúi đầu, cau mày nói một câu, "Tỉnh liền đứng lên."

Tiếng nói lành lạnh tại thời điểm rạng sáng như vậy phá lệ thấu tâm.

Trầm Mộc Bạch lập tức từ trong ngực Hoắc Quân Hàn bò lên, vẫn không quên hỏi hệ thống "Đến cùng chuyện gì nha? Ta tại sao lại ở trong ngực nam chính ngủ nha, ta rất sợ hãi."

Hệ thống "Đừng hoảng hốt, khả năng hắn sợ cô vụng trộm chạy."

Trầm Mộc Bạch nghĩ nghĩ, cảm thấy hệ thống nói rất có đạo lý, thế là rất nhanh tỉnh táo lại.

Các thành viên tổ dị năng cũng dần dần tỉnh lại, lúc này, Trầm Trường Thanh người canh gác cuối cùng từ bên ngoài đi vào.

"Kỳ quái, mặc dù gần đây không có bao nhiêu Zombie, nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ có mấy con tới gần nơi này, nhưng là tối hôm qua đến bây giờ một con Zombie cũng đều không nhìn thấy." Trầm Trường Thanh vừa nói, trên mặt xuất hiện thần sắc như có điều suy nghĩ.

An Ninh đang thu dọn đồ đạc, nghe được câu này ngẩng đầu nói "Đội trưởng, cái này có thể chứng minh trong thành phố Zombie đã không còn nhiều như vậy hay không?"

Trầm Trường Thanh cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy "Ta cảm thấy chuyện này có chút không đúng, hôm nay ra lúc ngoài tìm xăng cùng vật tư thuận tiện có thể quan sát một chút tình huống bây giờ của thành phố D."

Lúc ăn điểm tâm, Hoắc Quân Hàn vẫn không động những đồ ăn kia.

Hoắc Quân Hàn trên người khí lực quá mạnh mẽ, cũng bởi vì biết được tính tình của hắn, Trầm Trường Thanh mấy người cũng không dám tùy ý đáp lời, chỉ có thể âm thầm đè xuống nghi ngờ trong lòng cùng không hiểu.

Trầm Mộc Bạch tự nhiên cũng biết bọn họ suy nghĩ cái gì, nhưng cô có thể làm sao, cô cũng rất tuyệt vọng nha.

Hệ thống nói với cô "Cho nên cô dự định lúc nào đem ngọc đem tới tay?"

Trầm Mộc Bạch đang ăn đồ ăn, nghe được hệ thống lời nói mơ hồ không rõ trả lời, "Ta cũng không biết nha."

Hệ thống, "..."

Mấy người dự định tìm được vật tư liền mau rời khỏi thành phố D, xe cứ đi thẳng một đường, tận lực tránh Zombie.

Hiện nay khẩn trương nhất chính là xăng, cho nên Trầm Trường Thanh bọn họ dự định đi những trạm xăng dầu cỡ nhỏ vắng vẻ thử vận may. Về phần tại sao không đi trạm xăng dầu lớn, tự nhiên là bởi vì những sợ những nơi đó tụ tập đông Zombie.

Mấy người dừng xe ở bên trong một trạm xăng dầu cỡ nhỏ, cảnh giác đề phòng quan sát bốn phía, phát hiện cũng không có cái gì không đúng sau mới xuống xe.

Trạm xăng dầu cỡ nhỏ này lộ ra đến mười điểm yên tĩnh, trên mặt đất đồ vật rơi loạn thất bát tao theo gió thổi phát ra tiếng vang rất nhỏ.

Đội trưởng Trầm Trường Thanh đi ở đằng trước, sau đó quay đầu vừa định làm một cái thủ thế, liền ngây ngẩn cả người.

"Hoắc.. Tiên sinh đâu?" Hắn tận lực hạ giọng nghe có vẻ hơi trầm thấp.

Trầm Mộc Bạch quay đầu lại, nam chính vừa mới ở cuối cùng không nhanh không chậm đi tới lúc này đã không thấy bóng dáng.

Theo lý thuyết, tự tiện rời khỏi đội ngũ bình thường đều sẽ bị các thành viên bất mãn cùng khiển trách, cũng có lẽ là bởi vì Hoắc Quân Hàn cho người ta cảm giác quá mức mãnh liệt, mấy người Trầm Trường Thanh chẳng những không có trách cứ bất mãn, ngược lại thở dài một hơi.

Trầm Mộc Bạch, "..."

Các ngươi biểu hiện rõ ràng như vậy tốt sao?

Có lẽ là ý thức được quan hệ giữa Trầm Mộc Bạch cùng Hoắc Quân Hàn, Trầm Trường Thanh mấy người đang thả lỏng một hơi lại lần nữa lâm vào xấu hổ.

Tần Ý Phong tiến đến bên người cô, nhỏ giọng thầm thì nói, "Cô cái kia ân nhân cứu mạng cũng thật là đáng sợ đi, hắn một mình đứng ở nơi đó tôi liền cảm thấy trong lòng phát sợ. Đội trưởng của chúng tôi cũng cảm thấy thực lực của hắn khẳng định rất cường đại, may mắn chúng ta không phải địch nhân." Hắn nói xong những lời kìm nén đã lâu, lập tức thoải mái rất nhiều.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi