MAU XUYÊN: CỨU VỚT BOSS NAM CHỦ HẮC HOÁ

Trầm Mộc Bạch vốn dĩ còn đang giãy dụa biên độ nhỏ, lúc cảm thụ đến một cái vật thể cứng rắn dữ tợn, cả người đều ngẩn ra.

Lục Lệ Bắc nhịn không được ngược lại hít một hơi lạnh, nhìn đối phương nói, "Thiến Thiến."

Trầm Mộc Bạch có chút bị giật mình, hơi có chút không biết làm sao nhìn đối phương.

Thiếu nữ trong mắt mờ mịt cùng kinh hãi làm cho Lục Lệ Bắc tình cảm dị dạng trong lồng ngực càng ngày càng nồng đậm, lại suy nghĩ đến con mèo nhỏ sau lưng, hắn ẩn nhẫn nói, "Hôn anh, liền thả em xuống dưới."

Trầm Mộc Bạch có chút do dự.

Lục Lệ Bắc nhìn chằm chằm cô, dùng ngữ khí dụ dỗ cộng lừa gạt trầm giọng nói, "Thiến Thiến ngoan."

Đối phương động tác cùng ngữ khí không được trái lại làm cho Trầm Mộc Bạch tâm tình dao động, sau đó nói, "Chỉ hôn một chút."

Trong mắt hiện lên một chút ý cười, Lục Lệ Bắc gật đầu nói, "Ừ, một chút."

Trầm Mộc Bạch nhanh chóng hôn một chút gương mặt hắn, khuôn mặt đỏ lên nói, "Thả em xuống dưới."

Lục Lệ Bắc lại là cười khẽ một tiếng, thanh âm khàn khàn nhìn cô nói, "Thiến Thiến hôn không đúng chỗ."

Trầm Mộc Bạch nhịn không được trợn tròn con ngươi.

Thiếu nữ có chút xù lông bộ dáng vô cùng khả ái, Lục Lệ Bắc chỉ cảm thấy càng ngày càng trướng đau nhức, hít một hơi thật sâu, ẩn nhẫn kêu tên đối phương một tiếng.

Vật kia hình dạng càng lúc càng lớn, Trầm Mộc Bạch có chút sợ, cắn răng, ngoan ngoãn hạ tâm tiến tới trên môi đối phương hôn một cái.

Không nghĩ tới Lục Lệ Bắc lại dùng một cái tay đè xuống cái ót cô, sau đó điên cuồng quét sạch một phen, mới chậm rãi buông ra.

Trầm Mộc Bạch không nghĩ tới anh trai bình thường ôn ôn quân tử cũng có một mặt chơi xấu, tức giận đến không biết nên nói cái gì cho phải, cuối cùng chỉ có thể nhìn hắn chằm chằm, "Thả em xuống dưới."

Lục Lệ Bắc mắt lộ ý cười nhìn cô, tiếng nói trầm thấp trả lời, "Được."

Một tiếng này đã bao hàm vô hạn cưng chiều, nếu có người khác ở bên người, chỉ sợ ngọt rơi răng.

Trầm Mộc Bạch sau khi hắn buông ra, lập tức liền tránh ra khỏi, nhảy xuống.

Lục Lệ Bắc vội vàng nắm tay cô.

Trầm Mộc Bạch không muốn để ý đến hắn, nhưng vẫn là không tình nguyện quay đầu lại.

Lục Lệ Bắc con ngươi hẹp dài giấu ở dưới mắt kiếng gọng vàng nhìn cô chăm chú, ngữ khí ôn hòa nói, "Thiến Thiến, đừng để anh chờ quá lâu."

Hắn cầm mèo con qua bả vai, đưa tới trên tay thiếu nữ, đưa tay vuốt vuốt đầu cô.

Chè trôi nước mềm nhũn ngẩng cái cổ hướng về Trầm Mộc Bạch meo một tiếng, con mắt trơn bóng không có một tia tạp chất.

Thế nhưng Trầm Mộc Bạch chính là không hiểu sao cảm nhận được một cỗ xấu hổ, cô nhịn không được xoay người sang chỗ khác, sau đó co đến trong góc ngồi xổm xuống.

Lục Lệ Bắc lúc nào đi ra ngoài cô không biết, chỉ biết là Tiểu Lý đi mà quay lại tiếng nói rõ ràng, sau đó lễ phép tính gõ cửa một cái nói, "Lục tổng, ngài bận rộn xong chưa?"

Trầm Mộc Bạch, "..."

Không được đáp lại, Tiểu Lý tiếp tục nói, "Tôi có thể vào không? Lục tổng."

Trầm Mộc Bạch làm sao lại lên tiếng, cho nên cô làm bộ không có người ở đây.

Lại không nghĩ rằng, không qua mấy giây, Tiểu Lý liền đẩy cửa vào được, "A? Tại sao không ai ở đây?"

Hắn cầm trong tay tài liệu đưa tới trên bàn làm việc, dư quang cùng Trầm Mộc Bạch trong góc ánh mắt đối diện nhau.

Tiểu Lý vội vàng che mắt nói, "Lục tiểu thư, tôi trước đó cái gì cũng không trông thấy, cái gì cũng không nghe thấy."

Trầm Mộc Bạch, "..."

"Tôi còn có việc, liền đi trước." Tiểu Lý một bên che mắt một bên lui ra ngoài.

Thẳng đến sau khi đóng cửa, Tiểu Lý mới chậm rãi thở phào một hơi.

Nghĩ thầm, trước đó tình huống thoạt nhìn kịch liệt như vậy, nếu là nhìn thấy cái không nên nhìn, trừ tiền lương là việc nhỏ, mất việc đó thật đúng là không chỗ nào khóc.

Ai, Lục tiểu thư dáng dấp giống như tiểu yêu tinh vậy, ngay cả trong loại chuyện này.. Khó trách Lục tổng bị cô mê hoặc đến chết đi sống lại.

* * *

Ta đã trở lại rồi đây.

Dạo này ta có chút bận, hôm nay mới tranh thủ ngoi lên cập nhật truyện cho các nàng được nà.

Ta sẽ cố gắng cho xong vị diện này đi nè.

Cơ mà vị diện này dài lắm luôn ý.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi