MAU XUYÊN: CỨU VỚT BOSS NAM CHỦ HẮC HOÁ

Cô hít một hơi thật sâu, ý đồ bình phục tâm tình lần nữa bị kích thích đến, sau đó dùng khăn nóng đơn giản lau lau một lần, liền cho Lục Lệ Bắc mặc quần áo vào.

Đây là một hạng công trình vĩ đại, bởi vì bệnh nhân còn đang mê man không thể phối hợp, Trầm Mộc Bạch rất là cố hết sức nâng lên hai tay cùng hai chân của hắn.

Cuối cùng là mặc vào.

Trầm Mộc Bạch mệt mỏi thở hồng hộc, ghé vào bên giường bình phục hô hấp một hồi.

Trên tóc một cái tay che bên trên, cô lấy làm kinh hãi, sau đó vội vàng ngẩng đầu nói, "Anh, anh cảm giác thế nào?"

Lục Lệ Bắc vuốt vuốt đầu cô, "Vẫn luôn là em chiếu cố anh?"

Trầm Mộc Bạch vốn dĩ trong lòng còn có chút xấu hổ đang suy nghĩ đối phương có thể đã sớm tỉnh hay không, nghe được câu này vội vàng thở phào nhẹ nhõm nói, "Đúng."

Nhưng cô vẫn là cao hứng quá sớm.

Lục Lệ Bắc có chút cong lên khóe môi nói, "Quần áo trên người anh cũng là em đổi?"

Ánh mắt của hắn không hề chớp mắt nhìn sang, nhìn chằm chằm Trầm Mộc Bạch.

Trên mặt vốn dĩ nhiệt ý hạ xuống lại nâng lên, Trầm Mộc Bạch trợn mắt nhìn sang, vậy mà không nói ra được lời gì phản bác.

Tiếng cười trầm thấp khẽ vang lên, Lục Lệ Bắc vuốt vuốt đầu cô, ngữ khí ôn hòa nói, "Được rồi, anh không đùa em."

Trầm Mộc Bạch nghĩ thầm, cô trước kia rốt cuộc là thấy thế nào mà nhìn lầm, vậy mà cảm thấy tên này ôn ôn quân tử, rõ ràng chính là cái đại lưu manh.

Đại lưu manh tâm tình rất là vui vẻ, ánh mắt nhìn thiếu nữ đều tràn lên tầng tầng ôn nhu.

Mặc dù trong lòng rất là phiền muộn, nhưng Trầm Mộc Bạch vẫn đưa tay sờ lên cái trán đối phương, mặc dù còn có chút nóng, nhưng đã tốt hơn nhiều.

"Em đi nấu cháo." Côđứng lên nói.

Lục Lệ Bắc nhìn bóng lưng cô, trong mắt đầy tràn ý cười.

Trong tủ lạnh đồ vật lác đác không có mấy, lại thêm trong biệt thự không có người nào, Trầm Mộc Bạch một bên nấu lấy cháo một bên nghĩ, hắn sẽ không phải bình thường gọi cũng là thức ăn ngoài đi.

Nấu phần hai người, bận rộn đến bây giờ, Trầm Mộc Bạch cũng đã đói bụng.

Cô ăn chén cháo không có mùi vị gì, thình lình nghe được một câu, "Cháo này rất ngọt."

Trầm Mộc Bạch nhìn sang, sau đó duỗi ra một cái tay sờ lên cái trán hắn, "Không sốt lên mà."

Trên mặt thiếu nữ thần sắc có chút sững sờ lấy lòng Lục Lệ Bắc, hắn câu lên khóe môi, bắt lấy tay cô hướng nơi trung tâm trái tim dán tới, trong mắt tràn đầy ý cười nói, "Nơi này cũng cảm thấy rất ngọt."

Trầm Mộc Bạch vội vàng rút trở về, lập tức có chút á khẩu không trả lời được.

Mặc dù Lục Lệ Bắc sốt đã lui xuống đi một nửa, nhưng chỉ cần không có hoàn toàn lui xuống, thì có khả năng tăng lên.

Hai người rất ăn ý không có nói về chuyện vừa nãy.

Cuối cùng Trầm Mộc Bạch nói, "Em đi phòng khách ngủ."

Lục Lệ Bắc giữ tay cô lại, "Thiến Thiến."

Trầm Mộc Bạch quay đầu lại, đã nhìn thấy đối phương ngữ khí ôn hòa "Em cảm thấy anh phát bệnh còn có thể làm gì em sao?"

"..."

Cuối cùng cô vẫn là nửa bị ép bị đối phương ôm đến trên giường.

Vòng eo ở nhiều hơn một cánh tay hữu lực, đối phương mang theo nhiệt độ cơ thể, thân thể kề sát qua, kèm theo một đường tiếng nói trầm thấp nhu hòa, "Ngủ ngon."

Trầm Mộc Bạch, ".. Ngủ ngon."

Cô nhắm mắt lại, cảm nhận được hai tay đối phương càng thu càng chặt, buồn bực nói, "Anh, em sắp không thở được."

Lục Lệ Bắc cọ xát tóc thiếu nữ, thấp giọng nói, "Anh chỉ là muốn cùng Thiến Thiến thân cận nhiều hơn một chút."

"..."

ahihi chứ thân cận.

Trầm Mộc Bạch nếu không phải cố kỵ hắn là bệnh nhân, quả thực muốn đạp hắn xuống.

Mặc dù rất có thể đạp không xuống chính là..

Cuối cùng chỉ có thể biệt khuất nhắm mắt lại, ép buộc bản thân đi ngủ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi