MAU XUYÊN: CỨU VỚT BOSS NAM CHỦ HẮC HOÁ

"Nghĩ không ra ta chơi cái trò chơi này cũng hai năm rồi."

Trầm Mộc Bạch một mực ở chỗ cái trò chơi này, nghe bọn họ nói chuyện, mới biết được thế giới hiện thực đã muốn tới năm mới.

Bất quá, cùng với cô cũng không quan hệ.

Ân Việt Ly chăm chú mà bắt lấy tay cô, uốn lên con ngươi nói, "Phu nhân đang nghĩ cái gì?"

Trầm Mộc Bạch, "Muốn ăn mì hoành thánh còn có mì thịt bò còn có bánh bánh bao dầu hấp nước ô mai đậu hũ thối trứng luộc nước trà."

Trong mắt ý cười sâu sắc, trong tay chăm chú mà bắt lấy người này, Ân Việt Ly cong môi cười nói, "Được, đều theo phu nhân."

Trầm Mộc Bạch ăn một đường, nhưng lại không sợ no, dù sao có viên tiêu thực là được.

Giờ Hợi, các người chơi đã lục tục offline.

Trên chợ đã không giống trước đó náo nhiệt như vậy, nhưng lại còn có một số người chơi vợ chồng, ở bờ sông thả hoa đăng.

"Phu nhân, chúng ta cũng đi thả một cái được không?" Ân Việt Ly nói.

Trầm Mộc Bạch khoát tay một cái nói, "Muốn thả bản thân đi thả."

Thả cái gì hoa đăng, cô hiện tại chỉ muốn tìm một chỗ nghỉ ngơi thật tốt.

Ân Việt Ly vuốt vuốt tay cô nói, "Vậy đi ngồi thuyền như thế nào?"

Bờ sông trừ bỏ thả hoa đăng, còn có loại thuyền nhỏ, chỉ cung cấp hai người sử dụng.

Trầm Mộc Bạch nhìn thoáng qua, nhẹ gật đầu.

Hai người đi qua cầu kia, đến bờ sông, mấy người chơi vợ chồng ở đó để hoa đăng, lên thuyền, Trầm Mộc Bạch còn có thể nghe được bọn họ nói chuyện.

"Sang năm chúng ta gặp mặt offline nha."

"Được."

"Anh sẽ không lại như lần trước, kiếm cớ không tới đi."

"Sẽ không, lại nói, anh còn muốn đem em mang về gặp cha mẹ giao nộp đó."

Nước sông sóng nước lấp loáng, tỏa ra ánh trăng, những ánh đèn theo dòng sông càng tung bay càng xa.

Trên mặt sông có mấy cái thuyền nhỏ, sa mỏng che lại cảnh sắc bên trong.

Trầm Mộc Bạch nằm xuống liền không muốn động.

Ân Việt Ly nắm lấy tay cô, tiến tới hôn khóe môi cô một cái, "Phu nhân thế nhưng là mệt mỏi."

Trầm Mộc Bạch, "Đúng, cho nên ngươi im miệng a."

Ân Việt Ly cười khẽ một tiếng, "Phu nhân dáng dấp ra sao?"

Trầm Mộc Bạch nghĩ ác tâm hắn một lần, "Một mặt mặt rỗ, bên miệng còn có cái nốt ruồi lớn, cho nên rất là tự ti, mới ở trong game bóp một khuôn mặt xinh đẹp mặt như vậy."

Ân Việt Ly tiến tới hôn cô một chút.

Trầm Mộc Bạch, ".. Ngươi có bệnh sao? Như vậy còn hạ được miệng."

"Phu nhân dáng dấp ra sao đều được." Ân Việt Ly câu môi cười nói.

Trầm Mộc Bạch không chịu nổi, cam bái hạ phong nói, "Được được được, tính ngươi thắng."

Ân Việt Ly ôm cô nói, "Chúng ta ở thế giới hiện thực là quan hệ như thế nào?"

"Không có quan hệ."

"Rất nhanh liền có." Ân Việt Ly cong môi cười nói.

Trầm Mộc Bạch nhịn không được ngáp một cái.

Đã kém đến giờ Tý, người chơi vốn dĩ còn đang ở trên mặt sông cũng đã hầu như đều offline.

Cô nói, "Ân Việt Ly, chúng ta trở về khách điếm đi."

Ân Việt Ly nhìn cô, không nói lời nào.

Trầm Mộc Bạch bị nhìn một mặt không hiểu thấu, "Sao vậy?"

Ân Việt Ly bốc lên cái cằm cô, hôn qua.

Trầm Mộc Bạch bị hắn đặt ở dưới thân, gắt gao chống cự lại, "Nơi này là bên ngoài, ngươi cũng chớ làm loạn."

"Đừng nhúc nhích, chính là muốn hôn hôn em." Ân Việt Ly thấp giọng nói, lại đem môi đè ép xuống.

Trầm Mộc Bạch cảm nhận được đầu lưỡi hắn ở bên trong quấy lộng lấy, thỉnh thoảng thổi qua điểm mẫn cảm, khóe mắt lại bị làm đỏ.

Ân Việt Ly nhìn cô, trái tim trong lồng ngực kia đang nhảy lên kịch liệt.

Cặp mắt sáng tỏ linh động, giờ phút này chụp lên một tầng mờ mịt, khóe mắt phiếm hồng, đẹp mắt cực kỳ.

Có lẽ là bởi vì thở không nổi, còn có chút ủy khuất khước từ hắn một lần.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi