MAU XUYÊN: CỨU VỚT BOSS NAM CHỦ HẮC HOÁ

Trần Gia Huy hàm hàm hồ hồ, rõ ràng chính là không muốn để cho người khác biết.

Trầm Mộc Bạch thở dài một hơi, "Nếu như các ngươi cùng hắn có cái gì khúc mắc mà nói, trong khoảng thời gian này vẫn cẩn thận một chút tương đối tốt."

Đỗ Dao cùng Trần Gia Huy có chút mở to hai mắt, liếc nhau một cái, "Chu Hạo Hà Đại Vĩ!"

Nói xong câu này, hai người đồng thời co cẳng hướng lầu dạy học chạy tới.

Lúc này đã tan học, Trầm Mộc Bạch cũng chỉ đành chạy theo phía sau bọn họ.

Nói thật, cô một chút cũng không muốn quản những chuyện xấu này, còn phải bị nam chính nhớ thương.

Nhưng là lại không thể mặc kệ, nếu không chỉ cần trong đó một người bị nam chính giết chết, nhiệm vụ liền phải xong đời.

Chu Hạo cùng Hà Đại Vĩ là một lớp, mấy người thở hồng hộc đến trước cửa lớp 6 ngừng lại, đi ra cũng chỉ có một mình Chu Hạo.

Thần sắc Chu Hạo không hiểu nói, "Tìm tôi có chuyện gì không?"

Đỗ Dao thể lực không hề tốt, một mực thở phì phò, Trần Gia Huy mặc dù cũng thở, nhưng lời còn có thể nói đến lưu loát, "Chu Hạo, hôm nay chung quanh cậu có phát sinh chuyện kỳ quái hay không?"

Sắc mặt Trần Gia Huy quá mức khó coi, còn có Đỗ Dao cùng vậy, Chu Hạo trong lòng không hiểu nhảy lên nói, "Không có, sao vậy?"

"Cậu xác định hay không?" Trần Gia Huy gắt gao tiếp cận Chu Hạo.

Chu Hạo bị nhìn một trận không được tự nhiên, nhưng vẫn là mở miệng nói, "Buổi sáng hôm nay có chút xúi quẩy, kém chút bị xe đụng, bất quá cũng chỉ là cái ngoài ý muốn." Nghĩ tới chuyện buổi sáng hôm nay, hắn ta không khỏi oán trách thêm vài câu, "May mà tôi vận khí không tệ, nếu không thì bị ép thành thịt nát."

Hắn ta thốt ra lời này, Trần Gia Huy cùng Đỗ Dao nội tâm một điểm may mắn cuối cùng triệt triệt để để bị tưới tắt, mặt chết như bụi.

Chu Hạo phát giác không thích hợp, "Sao vậy?"

"Hà Đại Vĩ đâu? Người khác ở nơi nào?" Trần Gia Huy ra mồ hôi lạnh cả người, vội vội vàng vàng mở miệng nói.

Chu Hạo chỉ chỉ, "Không biết, đoán chừng cùng nam sinh trong lớp chơi bóng rổ rồi."

Chu Hạo nhìn thoáng qua Trầm Mộc Bạch, cảm thấy khuôn mặt mới, lại không khỏi nhìn nhiều mấy lần, lúc này mới hỏi Đỗ Dao "Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"

Đỗ Dao thật vất vả thả chậm hơi thở, nghe được hắn ta kém chút xảy ra tai nạn xe cộ, lại bị dọa cho phát sợ, run rẩy nói, "Là Tả Ngộ.. Hắn tới tìm chúng ta.."

Chu Hạo ngây ngẩn cả người, "Cậu lại.. Nói cái gì? Tả Ngộ?"

Ngay lúc này, Trầm Mộc Bạch nói một câu, "Hắn rất có thể còn ở trong trường học này."

Trần Gia Huy kinh khủng bất an nói, "Đúng, chúng ta đều bị xuống tay một lần, tiếp theo đến ai?"

"Hà Đại Vĩ." Đỗ Dao run rẩy nói một câu.

Hai người xoay người chạy.

Trầm Mộc Bạch nhìn thoáng qua Chu Hạo còn ngây người ở nguyên chỗ, "Cậu cũng theo đi."

Bốn người tập hợp một chỗ, chân tướng mới có thể sớm chút sáng tỏ chẳng lẽ không đúng sao.

"Tả Ngộ.." Chu Hạo tự lẩm bẩm một câu, "Hắn không phải đã sớm chết sao.."

Sau đó mặt mũi tràn đầy hoảng sợ ngửa mặt lên, do dự một cái chớp mắt, vẫn là đi theo.

Hà Đại Vĩ đang ở trên sân chơi bóng rổ, thời điểm mấy người đi qua, đồng đội đem bóng không cẩn thận ném tới bên ngoài sân.

Hà Đại Vĩ chạy tới, đưa bóng nhặt lên, ước chừng là thấy được Đỗ Dao mấy người quen, hướng về bên này lộ ra một cái nụ cười sang sảng.

Đỗ Dao mấy người trên mặt lộ ra thần sắc kinh khủng.

Bọn họ có thể rõ rõ ràng ràng nhìn thấy, một quả bóng mất khống chế vượt qua đường băng hung hăng hướng Hà Đại Vĩ bay tới.

Trong nháy mắt đó, Trần Gia Huy có thể tưởng tượng được, đối phương đầu máu me đầm đìa chia lìa cỗ thân thể kia, sau đó theo quả đá, cùng nhau lăn xuống tới trên mặt đất.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi