MAU XUYÊN: CỨU VỚT BOSS NAM CHỦ HẮC HOÁ

Cô dựa vào là vị trí góc bên phải, bên cạnh chính là cửa sổ gần hành lang, hơi cúi đầu, ngồi im bất động.

Trên bục giảng giáo viên không có phát hiện, trong miệng nói xong kiến thức mới nhất sau đó ở trên bảng đen viết.

Trầm Mộc Bạch lại nằm mơ.

Có chút quầng sáng rực rỡ, cô giống như là lấy tư thái linh hồn từ góc độ của Thượng Đế nhìn xuống tất cả mọi thứ.

Lá cây ố vàng nhẹ nhàng tung bay rơi xuống mặt đất, nơi này cũng không phải là cao trung Đức Dục, mà là một trường học lạ lẫm.

"Tả Ngộ." Một đường giọng nữ làm cô chú ý.

Trầm Mộc Bạch giương mắt nhìn lại, phát hiện là Đỗ Dao.

Mặc dù bộ dáng cũng không có cái gì khác nhau quá nhiều, nhưng lại ngây thơ hơn rất nhiều.

Nam sinh đi ở đằng trước cũng không để ý gì tới cô ta.

Đối phương mặc đồng phục đơn giản màu đen, trên cổ áo chỉ đỏ có vẻ hơi chú ý, vóc dáng khoảng chừng một mét bảy.

"Tả Ngộ." Đỗ Dao cắn cắn môi dưới, ánh mắt lóe lên một tia không cam tâm, đuổi theo, đi đến bên cạnh nam sinh nói, "Cậu sao không để ý đến tôi?"

Đối phương ngừng lại, có chút nghiêng mặt qua.

Trầm Mộc Bạch thấy rõ bộ dáng hắn.

Nam sinh có một khuôn mắt nhìn rất đẹp, tóc đen có chút lộn xộn, hơi vươn thẳng mí mắt nhìn về phía Đỗ Dao, thoạt nhìn khá là lãnh đạm, "Có việc?"

Thanh âm không có chút nào chập trùng, bình bình đạm đạm, thậm chí là tĩnh mịch.

Trầm Mộc Bạch có chút sửng sốt, không biết vì sao, trong nháy mắt, cô rất muốn nhìn đến thần sắc bên trong ánh mắt đối phương.

Đỗ Dao mặt đỏ hồng, từ trong túi xách lấy ra hai cái trứng luộc nước trà, có chút cẩn thận từng li từng tí lấy lòng nói, "Mẹ tôi hôm nay nấu trứng luộc nước trà, tôi ăn hai cái, còn có hai cái còn lại cho cậu."

"Không cần." Tả Ngộ thu hồi ánh mắt, tiếp tục đi đến phía trước.

Đỗ Dao nụ cười trên mặt có chút cứng ngắc, nhìn chằm chằm bóng lưng Tả Ngộ thật lâu không có hồi thần.

Trầm Mộc Bạch tới gần bên người cô ta.

Nhìn thấy Đỗ Dao hơi cúi đầu, mái tóc trên trán che đậy kín cảm xúc trong mắt.

Ngay sau đó, Trầm Mộc Bạch liền nghe được đối phương nói lầm bầm một câu, "Chúng ta không phải cùng một loại người sao.. Vì sao ngươi luôn luôn đối với tôi lạnh lùng như vậy.."

Hình ảnh xoay một cái, biến thành đường phố cùng người đi đường.

Trầm Mộc Bạch thấy được Tả Ngộ.

Đối phương mặc một thân đồng phục phổ thông, vẫn là quái gở mà có chút trầm mặc đi ở trong đám người.

Mà ở phía sau hắn, một thân ảnh lén lén lút lút cẩn thận từng li từng tí đi theo phía sau hắn.

Là Đỗ Dao.

Đi theo đám bọn họ Trầm Mộc Bạch nhìn thấy Tả Ngộ vào cư xá.

Cái tiểu khu này điều kiện giống nhau.

Theo hành lang bên trên đi, đối phương ở trước phòng 401 tầng bốn ngừng lại, đưa tay gõ cửa một cái.

Thanh âm hùng hùng hổ hổ từ bên trong truyền đến, một nam nhân say khướt cầm bình rượu đi ra, uống đến mặt đỏ tới mang tai, mùi rượu nồng nặc, còn đánh một cái nấc, "Trong tủ lạnh không có gì ăn, cơm tối chính mày nhìn xem xử lý."

Tả Ngộ không nói lời nào, muốn từ bên cạnh ông ta đi vào.

Nam nhân tức giận nắm cánh tay hắn một cái, phun nước bọt nói, "Tiểu súc sinh, nhìn thấy cha mày đều không gọi một câu?"

Tả Ngộ mặt không biểu tình nhìn theo ông ta, trong mắt một mảnh đen kịt.

Nam nhân gắt một cái, "Mẹ, lão tử tạo điều kiện cho mày ăn uống tạo điều kiện cho mày đến trường nuôi mày lớn như vậy, liền ra một đứa vong ân phụ nghĩa như vậy. Cùng người mẹ đã chết kia của mày y như nhau, lão tử nhìn liền phiền."

Ông ta đẩy Tả Ngộ một cái, lại đem chai rượu mở ra uống một ngụm, hùng hùng hổ hổ nói, "Đều ghét bỏ lão tử là đi, lão tử liền càng muốn sống sót ác tâm chết các người."

Đừng nói là Đỗ Dao phía dưới cắn môi muốn xông lên, ngay cả Trầm Mộc Bạch đều muốn đi lên đánh ông ta một trận.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi