MAU XUYÊN: CỨU VỚT BOSS NAM CHỦ HẮC HOÁ

Trầm Mộc Bạch song song ở bên cạnh hắn, "Tả Ngộ."

"Tả Ngộ." Cô lại kêu một tiếng.

Cũng không chờ mong thiếu niên có thể thấy được cô, nghe được tiếng nói chuyện của cô, chỉ là muốn gọi tên của hắn, sau đó yên lặng cùng hắn đi đến hết một đoạn đường này.

Tả Ngộ ngừng lại.

Trầm Mộc Bạch cũng đi theo hắn cùng một chỗ ngừng lại, cô nhìn thiếu niên, "Sao vậy Tả Ngộ?"

Tả Ngộ khẽ ngẩng đầu lên, đưa tay lau đi vết máu tràn ra trên khóe miệng, hơi kéo đứng thẳng tầm mắt mang theo mùi vị tĩnh mịch nặng nề.

Trầm Mộc Bạch nói, "Nơi đó còn có một chút."

Thiếu niên không có nghe được lời cô nói.

Trầm Mộc Bạch vươn tay, mô phỏng lấy như có thực thể lau gương mặt bởi vì rách da mà chảy ra máu, sau đó nói khẽ, "Xin lỗi, nếu như có thể, tôi nhất định sẽ như Superman, tại lúc cậu sinh ra đời, liền len lén đem cậu ôm đi, sau đó đem đồ vật tốt nhất trên cái thế giới này tặng cho cậu."

Tả Ngộ hơi cuộn lên mí mắt, đưa ra ngón tay hướng gương mặt đụng vào, xuyên qua cô, lau cái một chút vết máu chảy ra kia.

Trầm Mộc Bạch im ắng cười cười, cô cũng không biết mình đang cười cái gì, sau đó nước mắt lại đột nhiên rớt xuống.

Cô không rõ ràng cảm giác có người nhà là dạng gì, nhưng nếu như là người nhà như này, cô cảm thấy tình nguyện không cần cũng được.

Tả Ngộ tiếp tục hướng phía trước đi tới, hắn bò lên cầu thang, bước chân hơi hơi chậm chạp.

Trầm Mộc Bạch biết rõ Trần Gia Huy mấy người những cái quyền cước kia rơi vào trên người hắn đều nhẹ không được bao nhiêu, coi như đau đến ghê gớm, Tả Ngộ cũng sẽ không đem những tâm tình này hiển lộ ra.

Hai người ở trước phòng 401 ngừng lại, Tả Phú Trung giống như cũng không ở nhà, Tả Ngộ cầm chìa khóa mở cửa ra, đi vào, sau đó bật đèn đổi giày.

Trầm Mộc Bạch từ đầu đến cuối đều theo phía sau hắn, yên lặng nhìn chút động tác kia.

Tả Phú Trung đại khái chín giờ mới trở về, hắn ta uống đến một thân mùi rượu, trong tay còn cầm một chai rượu, sau đó ở trên ghế sa lông nằm xuống, lại rót mấy ngụm.

Trầm Mộc Bạch nhìn thấy hắn ta đã cảm thấy ác tâm, vô số lần ác độc nghĩ thầm, dứt khoát để cho Tả Phú Trung đi chết là tốt rồi.

Nhưng chỉ là suy nghĩ một chút mà thôi, đối phương cũng không có như nguyện đi chết, mà sống được thật tốt, giống người cặn bã một dạng sống ở cái thế giới này.

Trầm Mộc Bạch chỉ là lạnh lùng nhìn hắn một cái, liền lại trở về gian phòng của Tả Ngộ.

Tả Ngộ đang làm bài thi, thi đại học đã nhanh phải đến.

Hắn hơi kéo thẳng mí mắt, ánh mắt rơi vào phía trên, động tác hơi chậm một chút chậm rãi viết.

Trầm Mộc Bạch đã từng huyễn tưởng, chờ Tả Ngộ học hết cao trung, chuyển ra nơi này, bắt đầu cuộc sống mới, hẳn là tốt hơn nhiều.

Nhưng là cô quên, Tả Ngộ là sẽ chết.

Cho nên khi Tả Phú Trung hùng hùng hổ hổ gõ cửa phòng Tả Ngộ, cô cũng chỉ là chán ghét lại phiền chán trừng mắt tên cặn bã này.

Tả Phú Trung hết rượu, hắn ta say khướt mắng Tả Ngộ đưa tiền cho hắn ta để hắn đi mua.

Tả Ngộ không nói tiếng nào cầm tiền ra cửa, sau đó mua bia đi lên.

Tả Phú Trung uống rượu, nằm ở trên ghế sa lon phòng khách.

Không đầy một lát lại kêu lên, "Tiểu súc sinh, nhanh đi ra cho lão tử."

Trong phòng viết bài thi Tả Ngộ lần này không có để ý tới hắn.

Tả Phú Trung lại kêu mấy tiếng, hắn ta bắt đầu có chút nổi giận không kiên nhẫn được nữa đứng lên, sau đó mang theo bình rượu lung la lung lay đi tới.

Bắt đầu gõ Tả Ngộ cửa phòng, ầm ầm gõ.

Trầm Mộc Bạch cảm thấy Tả Phú Trung tinh thần có chút phấn khởi, lo lắng Tả Ngộ thực sẽ mở cửa ra ngoài, dứt khoát Tả Ngộ từ đầu đến cuối đều không có phản ứng người ngoài cửa.

Tả Phú Trung hùng hùng hổ hổ nói, "Con mẹ nó mày lại dám không nghe lời lão tử nói.."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi