MAU XUYÊN: CỨU VỚT BOSS NAM CHỦ HẮC HOÁ

Nhưng cô không dám, Tả Ngộ không nói lời nào, tay lạnh buốt lưu luyến phần eo cô.

Trầm Mộc Bạch nghĩ thầm, vậy thì có cái gì tốt mà sờ.

Hỏi ra lời, chỉ là tội nghiệp đem nước mắt lau đi, dùng giọng nói thương lượng, "Tả Ngộ, chúng ta chuyển sang nơi khác có được hay không?"

Tả Ngộ nhấc lên mí mắt, ngữ khí nghe không ra cái gì chập trùng, "Chuyển sang nơi khác?"

Trầm Mộc Bạch nhẹ gật đầu, tay cũng tốt hơn phần eo nha, cái này mẹ nó thật sự là quá lạnh, thế là cô run rẩy đem bàn tay ra, "Mặc dù nhiệt độ cơ thể không thể so với nơi đó cao, nhưng vẫn là rất ấm."

Tả Ngộ ý vị không rõ cười cười.

Trầm Mộc Bạch không biết hắn đang cười cái gì, lập tức lại là một trận tê cả da đầu, chờ đối phương nắm lấy tay cô.

Tả Ngộ tiến đến bên tai cô, dùng tiếng nói hơi trầm thấp mà khàn khàn mở miệng nói, "Em cho rằng tôi là đang thèm muốn thân thể em?"

Lời này nghe không tự nhiên, Trầm Mộc Bạch há hốc mồm, bật thốt lên, "Chẳng lẽ không đúng sao?"

Tả Ngộ chậm rãi cười, bên môi nhấc lên một đường cong để cho cô ở phía sau run rẩy, "Đương nhiên."

Trầm Mộc Bạch không hiểu rùng mình một cái.

Đến cuối cùng cũng không có nắm tay, Tả Ngộ chỉ là bóp nhẹ lỗ tai cô một chút liền buông lỏng tay ra.

Trầm Mộc Bạch cái này một giấc ngủ đến trưa, bụng cũng đói đến ùng ục ục, lười biếng mua mấy túi mì ăn liền pha ăn.

Tả Ngộ âm hồn bất tán đi theo bên người cô, ánh mắt nhìn chằm chằm cô.

Trầm Mộc Bạch vừa nghĩ tới hắn là con quỷ, chân đều như nhũn ra.

Vào phòng tắm, đối phương còn có dấu hiệu muốn theo tới, vội vàng nói, "Tôi là muốn đi tắm rửa."

Tả Ngộ có chút nghiêng mặt nhìn cô, "Ừm? Cho nên?"

Trầm Mộc Bạch sắp hỏng mất, nhưng là cô sợ, cho nên chỉ có thể biệt khuất, cẩn thận từng li từng tí nói, "Cho nên cậu có phải tránh một chút hay không?"

Tả Ngộ nhìn chằm chằm cô, không nói lời nào.

Trầm Mộc Bạch suy nghĩ một chút nói, "Cậu đi theo tôi liền không mệt mỏi sao?"

Cô ở dưới ánh mắt âm u đầy tử khí u ám, lập tức nói không được nữa.

Cái này tắm không có cách nào tắm.

Trầm Mộc Bạch lòng tràn đầy tuyệt vọng nghĩ.

Cô thể xác tinh thần mỏi mệt hữu khí vô lực cùng hệ thống nói, "Thanh tiến độ trên đầu Tả Ngộ làm sao mới đến 20%? Chẳng lẽ không phải là 50% sao?"

Hệ thống nói, "Hắn là một con quỷ, vẫn là một con oán quỷ."

Trầm Mộc Bạch nói ta cầu ngươi đừng nói cái chữ kia.

Hệ thống ồ một tiếng, tiếp tục nói, "Cho nên cô phải dùng tình yêu của cô đi cảm hóa hắn."

Trầm Mộc Bạch, "..."

Cô yên lặng quay đầu nhìn thoáng qua Tả Ngộ, sau đó yên lặng run chân.

Cuối cùng Trầm Mộc Bạch vẫn là tắm rửa, cô kiên trì vào phòng tắm, đem Tả Ngộ nhốt ở bên ngoài.

Sau đó run chân vịn tường, trong lòng tâm thần bất định bất an nghĩ, nên vào không được đi.

Thẳng đến tắm đến nửa giờ, cũng không có cảm nhận được cỗ khí tức râm mát trong phòng tắm, Trầm Mộc Bạch lúc này mới yên lòng lại.

Cô ngủ là ở căn phòng ngủ trước kia của Tả Ngộ, bởi vì những phòng khác đều bị khóa, cô vào không được, cho nên chỉ có thể hít thở sâu một hơi, đem giường đơn giản sửa sang một chút, liền nằm lên.

Một cỗ khí tức râm mát tựa ở bên người cô, Trầm Mộc Bạch run lẩy bẩy dùng chăn nhỏ đem mình đắp lên.

Một đôi tay lạnh buốt đặt lên gò má cô, cô lạnh đến run rẩy một cái.

Trầm Mộc Bạch có thể cảm nhận được Tả Ngộ ngay ở bên cạnh cô, cô không dám mở to mắt, gắt gao nhắm.

Dù sao đêm hôm khuya khoắt đi ngủ, mở to mắt chính là một khuôn mặt âm u đầy tử, coi như dáng dấp đẹp hơn nữa, cũng không chịu được bị dọa.

Cô cảm nhận được hai tay thuận theo vạt áo cô dò xét tiến vào, sau đó chậm rãi sờ lấy.

Bên tai truyền đến xúc giác hơi ẩm ướt, làm cô nhịn không được trợn tròn đôi mắt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi