MAU XUYÊN: CỨU VỚT BOSS NAM CHỦ HẮC HOÁ

Nhưng mà nam sinh cũng không có nhận đến lời nói trong lòng cô, mặt ửng hồng tiếp tục nói.

Trầm Mộc Bạch cảm nhận được bên cạnh khí tức râm mát càng ngày càng đậm, ngón tay cô bị đầu lưỡi Tả Ngộ liếm một lần.

Cô run rẩy run một cái tay, một khối thịt kho tàu rớt xuống.

Tả Ngộ bên môi vỡ ra một đường cong ác liệt, lại gần đưa ngón tay cô một cái một cái đều liếm mút vào trong miệng.

Dùng đầu lưỡi lạnh buốt ở giữa ngón tay cô đảo quanh lấy.

Ý vị tê tê dại dại theo thần kinh Trầm Mộc Bạch lan tràn toàn thân, Tả Ngộ mút vào đầu ngón tay cô.

Hai con mắt lập tức trở nên ướt sũng, Trầm Mộc Bạch đè nén tiếng nói, sợ mình phát ra thanh âm có cái gì không đúng, cô chỉ có thể gắt gao cúi đầu xuống.

"Bạn học Hạ Diệp? Cậu sao vậy?" Có lẽ là phát giác cô dị dạng, nam sinh đối diện trong mắt lóe lên vẻ lo âu, mở miệng dò hỏi.

Tả Ngộ buông lỏng ra ngón tay cô, ngược lại cùng dựa đi tới mút lại cánh môi cô.

Trầm Mộc Bạch chân cẳng như nhũn ra kém chút một cái nắm không kín đem đũa văng ra ngoài, đầu lưỡi lạnh buốt duỗi vào, sau đó ngậm lấy cô.

"Để cho hắn cút." Tả Ngộ tiến đến bên tai cô, liếm liếm vành tai cô, dùng tiếng nói trầm thấp hơi khàn khàn nói, "Sau đó nói cho hắn biết, em có bạn trai."

Trầm Mộc Bạch mặt mũi tràn đầy xấu hổ oán hận nghĩ đến, ai là bạn gái ngươi.

Có lẽ là nhìn ra cô oán thầm, Tả Ngộ cắn cắn vành tai cô, ngữ khí ảm đạm không rõ nói, "Làm sao?"

Trầm Mộc Bạch không dám chống lại hắn ra lệnh, ngước mắt nhìn thoáng qua nam sinh đối diện, thái độ có chút lãnh đạm nói, "Xin lỗi bạn học, tôi đã có bạn trai."

Nam sinh sắc mặt chợt biến đổi, miễn cưỡng cười vui nói, "Như vậy sao, nếu như không ngại mà nói, có thể nói cho tôi biết hắn là ai sao?"

Dù sao trong trường học, người người đối với Trầm Mộc Bạch chi e sợ tránh không kịp, đột nhiên toát ra một cái bạn trai, không chỉ là nam sinh, ngay cả học sinh chung quanh nghe lén hai người nói chuyện đều cảm thấy mười điểm kinh ngạc được không.

Nghĩ thầm, người nào có dũng khí như vậy, lại dám cùng ôn thần kết giao, có phải ngại mạng sống đến không dài hay không.

Đồng thời vểnh tai, muốn biết nam sinh có dũng khí đến tột cùng là vị nào.

Trầm Mộc Bạch cứng ngắc lại, chẳng lẽ muốn cô nói là một con quỷ sao.

Cô yên lặng quýnh trong chốc lát, sau đó mở miệng nói, "Hắn không phải trong trường học chúng ta."

Nam sinh ồ một tiếng, cũng không tiện cẩn thận hỏi cặn kẽ, dù sao đây là việc tư của cô, sau đó gãi đầu một cái, "Như vậy sao, quấy rầy." Có chút thất hồn lạc phách đứng lên, hồn nhiên không biết bởi vì cái này, hắn trốn khỏi một lần đổ máu.

Từ khi Trầm Mộc Bạch nói cô có bạn trai, chuyện này liền ở đại học A truyền toàn bộ.

Trên đường còn có thể nghe được đám người thảo luận, "Chính là cô ấy, chính là Hạ Diệp kia, nghe nói cô ấy đã có bạn trai."

"A, nam sinh kia là ai? Quả thực đáng sợ, tớ đột nhiên có chút đồng tình hắn."

"Trời ạ, ôn thần đều có bạn trai, tớ lại còn không có bạn trai."

Nhưng là thời gian lâu dài, liền bắt đầu có người nghi ngờ tính chân thực chuyện này.

Trầm Mộc Bạch thường xuyên cũng sẽ bị hỏi, "Ai, Hạ Diệp, tôi làm sao cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy bạn trai cậu?"

"Hắn dáng dấp đẹp trai không, năm nay bao nhiêu tuổi?"

"Hạ Diệp, cậu chừng nào thì đem người mang đến cho chúng tôi nhìn một cái chứ?"

Trầm Mộc Bạch có đôi khi bị hỏi phiền, thình lình nói, "Kỳ thật hắn ở ngay bên người chúng ta, các cậu chỉ là không nhìn thấy mà thôi."

Chúng nữ sinh đem cô chỉ là đang nói đùa, lúng túng nói, "Hạ Diệp, cậu thực hài hước."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi