MAU XUYÊN: CỨU VỚT BOSS NAM CHỦ HẮC HOÁ

Mặc dù tiền lương cũng so với bên kia thấp không ít, nhưng là công ty này không khí làm việc coi như không tệ.

Trầm Mộc Bạch ngày đầu tiên đi làm, liền bị bắt chuyện.

Nàng hiện tại 23 tuổi, vốn dĩ dáng người tinh tế trổ mã càng thêm hoàn mỹ, gương mặt dài đến lại xinh đẹp, mắt to ngập nước mặc cho ai nhìn đều cảm thấy trong lòng khẽ động.

Nhưng nhìn người khác nhất định là không có kết quả tốt, mới đi làm không bao lâu, cô lại trở thành đối tượng các đồng nghiệp cô lập.

Trầm Mộc Bạch ở trong lòng khẽ thở một hơi, cũng không ôm kỳ vọng gì quá lớn, cho nên càng không có thất vọng.

Huống chi mục tiêu của cô chỉ là thoát khỏi cảm giác bị đè nén hàng ngày ở trong nhà, mặc dù ở công ty cũng không tốt đến đi đâu, cũng bị kề cận, nhưng dù sao cũng so thời gian trước kia tốt là được.

Mỗi ngày trải qua sinh hoạt phổ thông, duy nhất không phải phổ thông chính là bên người người khác cũng là người bình thường, bên người cô cũng chỉ có một con quỷ, vẫn là một oán quỷ so hạt vừng đen còn đen hơn tham muốn giữ lấy mạnh đến biến thái.

Đồng nghiệp trong công ty nhưng lại đối với cô không có cái chú ý gì quá lớn, duy nhất ấn tượng chính là dáng dấp đẹp mắt chút, tới gần chút nữa sẽ vô duyên vô cớ xúi quẩy, phụ thể tai tinh, cùng những người khác nhưng lại không hề khác gì nhau.

Ngẫu nhiên ở trên tàu điện ngầm gặp, cũng chỉ sẽ xa xa gật gật đầu.

Dù sao trong lòng lại thế nào sợ sẽ liên lụy đến bản thân, ngoài mặt vẫn là phải làm bộ một chút.

Mỗi lần thời điểm trở về đi tàu địa ngầm, cũng không mấy người nguyện ý bị ngồi gần Trầm Mộc Bạch, bởi vì bọn họ khẽ dựa tới, đã cảm thấy có một luồng hơi lạnh không hiểu dâng lên, rùng mình, một mặt không hiểu thấu lui rời đi.

Vì thế Trầm Mộc Bạch đã chết lặng, cô cảm thấy nếu như cô ở cái thế giới này cả một đời, đoán chừng cũng đều là như vậy trải qua.

Thời điểm một đại hán cơ bắp dựa tới, cô cũng không làm sao chú ý, chỉ là nhìn thoáng qua liền tiếp tục cúi đầu xuống chơi điện thoại.

Cũng chỉ có lúc này, Tả Ngộ mới cho cô buông lỏng một chút, thời gian lúc về nhà, lại sẽ dính dính.

Thẳng đến một tiếng hét thảm vang lên, Trầm Mộc Bạch bỗng nhiên giật nảy mình, ngửa mặt lên, liền nhìn thấy đại hán một mặt thống khổ.

Gã cầm tay bị gãy xương của bản thân, thần sắc hoảng sợ nhìn chung quanh Trầm Mộc Bạch, mồ hôi lớn chừng hạt đậu từ trên trán rơi xuống.

Người chung quanh không chú ý chuyện gì xảy ra, trông thấy cái tư thế này, bổ não cái gì, một mặt xem thường nhìn đại hán ý đồ muốn chiếm tiện nghi tiểu cô nương, một bên khác lại đối với Trầm Mộc Bạch tràn đầy kính nể cùng e ngại.

Nữ hán tử nha, vừa ra tay liền đem tay người ta làm gãy xương.

Nhưng chỉ có đại hán biết rõ cũng không phải là con mồi gã nhìn trúng xuất thủ, gã vừa rồi làm bộ dựa tới, còn không có sờ đến người đâu, liền bị một cái tay lạnh buốt thấu xương làm gãy.

Tên đại hán này kinh dị đến không được, lập tức thức thời bưng lấy tổn thương gạt đám người, hôi lưu lưu đi mất.

Đối mặt ánh mắt thần sắc khác nhau của người khác, Trầm Mộc Bạch kéo ra khóe miệng, bên cạnh Tả Ngộ đưa tay vào bên trong vạt áo cô, theo đường eo chậm rãi sờ lấy, thấp giọng ở bên tai cô nói, "A, thật đúng là được hoan nghênh."

Trầm Mộc Bạch, "..."

Kết thúc rồi lại phát bệnh.

Cô bị làm đến khẽ run rẩy, âm thầm trừng mắt liếc hắn một cái, đè nén tiếng nói nói, "Tả Ngộ, anh đừng quá đáng quá."

Cô cũng rất vô tội có được hay không.

Tả Ngộ liếm liếm vành tai cô, tay lạnh buốt ở cái bụng mềm mại du động chung quanh, dùng thanh âm trầm thấp hơi khàn khàn nói, "Đêm nay trở về lại thu thập em."

Đương nhiên buổi tối, Trầm Mộc Bạch liền bị hung hăng "Thu thập" qua một lần.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi