MAU XUYÊN: CỨU VỚT BOSS NAM CHỦ HẮC HOÁ

Trầm Mộc Bạch từ phòng vệ sinh trở về, trong bao sương tràn đầy náo nhiệt.

Tần Hải Vi thế nhưng là người thứ nhất mắt sắc phát hiện cô, vội vàng ngoắc nói, "Hạ Diệp, chúng ta vừa muốn nói đến cậu đây, nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến."

Ở dưới ánh mắt một đám bạn học cũ, Trầm Mộc Bạch lập tức cảm thấy có chút im lặng, cô làm sao cũng không nghĩ đến, lần gặp bạn học cũ này lại hiện thực đến không thể lại thực tế.

Ngay lúc cô đau khổ nghĩ buồn bực phải dùng cớ gì rút lui, một nữ nhân đưa cô kéo tới, "Hạ Diệp, nhớ ngày đó, cậu thế nhưng là đại danh nhân của đại học A chúng ta, đã nhiều năm như vậy, chúng ta một đám bạn học cũ đều quan tâm cậu trôi qua thế nào."

"Đúng vậy, những năm qua gặp bạn học cũ cậu thế nhưng là một lần đều không đến, hiện tại thật vất vả đến rồi, cũng đừng nửa đường rời sân nha."

"Các cậu cũng đừng nhiệt tình như vậy, nếu là dọa Hạ Diệp chạy thì làm sao bây giờ?" Tần Hải Vi cười duyên một tiếng nói, vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh nói, "Có cần phải tới bên cạnh tôi ngồi?" Cô ta sóng mắt hơi đổi, nhìn về phía Lục Viễn Thành, có chút mập mờ nói, "Còn là nói, trong lòng cậu cũng sớm đã có chủ ý."

Cô ta lời vừa nói ra, những bạn học cũ kia lộ ra thần sắc bừng tỉnh đại ngộ, trong mắt mang theo chút thần sắc ý vị không rõ.

Trầm Mộc Bạch kéo ra khóe miệng, thái độ thoải mái ngồi xuống nói, "Không cần, nơi này rất tốt, lấy trái cây cũng tiện."

Ngay từ đầu tất cả mọi người cho cô là mặt mũi mỏng bị người nói toạc, khi nhìn đến thần sắc cô tự nhiên cầm lấy hoa quả liền ăn, lại có chút không xác định.

Nhất là Lục Viễn Thành, tập trung tinh thần muốn thông đồng Hạ Diệp, nhớ ngày đó hắn ta cũng là thiếu nam hoài xuân qua, thế nhưng bị đối phương thể chất ai tới gần ai xúi quẩy dọa sợ, lập tức tiêu tâm tư. Bây giờ vừa thấy, hắn ta không khỏi hơi xúc động, cảm thụ khi đó thầm mến lại xông lên đầu.

Còn có một loại cảm giác không hiểu siêu việt tự tin, dù sao bây giờ Hạ Diệp chỉ là một nhân viên ở công ty phổ thông mà thôi, "Hạ Diệp, cậu bây giờ.. Hình như còn chưa có bạn trai đi?"

Hắn ta lời này vừa ra, ở đây không ít bạn học cũ thần sắc mập mờ nhìn lại, vốn dĩ có mấy bạn học nữ đối với hắn ta có tâm tư cũng âm thầm so tài, nhất thời đem giá trị cừu hận toàn bộ kéo đến trên người Trầm Mộc Bạch.

Lúc này có người âm dương quái khí nói, "Lục Viễn Thành, cậu thật đúng là dám sao, cậu chẳng lẽ quên đi năm đó Hạ Diệp trong trường học có bao nhiêu nổi danh."

"Vì mỹ nhân đối diện nguy hiểm táng gia bại sản, thật sự là bội phục bội phục."

Đám người thần sắc vi diệu, năm đó Hạ Diệp có thể nói là ở đại học A chân thật nổi danh, nhiều năm như vậy không gặp, bọn họ quả thật có chút quên, còn buông xuống lòng phòng bị, bây giờ bị nhắc đến, không khỏi có chút tận lực kéo dài khoảng cách.

Trầm Mộc Bạch còn vui như thấy kỳ thành đây, cắn quả cam, ăn đến say sưa ngon lành.

"Các cậu đừng ngắt lời." Lục Viễn Thành sắc mặt lúng túng nói, "Lại nói, đã qua nhiều năm như vậy, có cái gì không thay đổi."

Tần Hải Vi cũng phụ họa nói, "Đúng vậy, các cậu sẽ không phải là nhận không ra người tốt đi, tôi cảm thấy, Hạ Diệp liền rất không tệ. Nếu là việc này thành, Lục Viễn Thành Hạ Diệp, các cậu cũng đừng quên tôi người bà mai này nha."

Bọn họ phối hợp nói chuyện, không một chút để ý ý kiến của Trầm Mộc Bạch ngồi ở chỗ đó.

Cuối cùng là có người không nhìn nổi, vội vàng mở miệng nói một câu, "Các cậu đừng cứ mãi chính mình nói bản thân nha, người ta Hạ Diệp đều không chỗ chen vào nói."

Tần Hải Vi không cảm thấy có cái gì, đem tay mang theo nhẫn kim cương cầm tới, cố ý phóng tới vị trí bắt mắt nhất, "Hạ Diệp, cậu cảm thấy việc này thế nào?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi