MAU XUYÊN: CỨU VỚT BOSS NAM CHỦ HẮC HOÁ

Đêm hôm khuya khoắt, sau lưng cô bị dọa đến ra mồ hôi lạnh cả người.

Trầm Mộc Bạch gian nan nuốt một ngụm nước bọt, cô nắm chặt đèn pin chiếu sáng trong túi, do dự một chút, vẫn là quay đầu trở về.

Chỗ y tá ở cách bệnh nhân ở có một khoảng cách, gõ gõ đông đông đông cửa phòng một vị y tá ngày bình thường hay trò chuyện, lại không có được đáp lại, Trầm Mộc Bạch thở một hơi nói, "Tiểu Hoa, tôi là Tiểu Dương, tôi có chút việc gấp muốn tìm cô."

Bên trong truyền đến một trận tiếng vang tất tất tốt tốt, cửa từ bên trong mở ra, tiểu Hoa thở phào một hơi, "Làm tôi sợ muốn chết." Đập đập bộ ngực nói, "Cô có chuyện gì? Có phải bệnh nhân xảy ra chuyện gì? Hay không"

Trầm Mộc Bạch lắc đầu, mở miệng nói, "Xin lỗi, muộn như vậy quấy rầy cô. Cô còn nhớ rõ bệnh nhân phòng bệnh 302 người bị giết kia không? Tôi nhớ được bên kia hình như là khu vực cô phụ trách."

Tiểu Hoa nhẹ gật đầu, "Đúng vậy, tôi suy nghĩ, người bệnh nhân kia là số 067, cô có vấn đề gì không?"

Trầm Mộc Bạch có chút gấp nói, "Vậy cô có ảnh chụp hay không, một tấm cũng được."

Tiểu Hoa thấy cô ra một đầu mồ hôi, không khỏi có mấy phần khẩn trương lên, "Không có, Tiểu Dương, đến cùng xảy ra chuyện gì?"

Trầm Mộc Bạch cũng ý thức được mình bây giờ cái dạng này không thích hợp, cô ép buộc bản thân tỉnh táo lại nói, "Là Hứa cảnh quan, hắn có đầu mối mới, nhưng là bây giờ không thể phân thân, cho nên để cho tôi tới hỏi một chút."

Tiểu Hoa không nghi ngờ gì, gật đầu nói, "A, là như thế sao, nếu như cô muốn biết rõ tài liệu cặn kẽ của số 067, vậy cô nên đi phòng hồ sơ tìm, phía trên có ảnh chụp bệnh nhân."

Tiểu Hoa xem đồng hồ một chút, "Bất quá đã trễ như vậy, cô chính là đừng đi quấy rầy Trương chủ nhiệm, tôi sợ ông ấy lại mắng cô." Sau đó hạ giọng nói, "Chuyện này tôi chỉ nói cho một mình cô thôi, cô ngàn vạn lần đừng nói cho người khác, cũng đừng cùng người khác nói là tôi nói. Trương chủ nhiệm mỗi lần lúc tan việc, đều sẽ đem chìa khóa vụng trộm giấu ở một cái trong những cái rương nhỏ gần chốt cứu hỏa trong văn phòng ông ấy, cô chỉ cần dùng xong một lần nữa trả về, ông ấy sẽ không phát hiện. Tôi nhớ được phòng hồ sơ là chìa khóa màu đen, cô tuyệt đối đừng cầm nhầm."

Trầm Mộc Bạch cảm kích nói, "Cám ơn cô Tiểu Hoa."

Tiểu Hoa "Không khách khí, Hứa cảnh quan có manh mối tiến triển liền tốt, dù sao lòng người bàng hoàng, tất cả mọi người không dễ chịu."

Trầm Mộc Bạch thần sắc phức tạp nhìn Tiểu Hoa một cái, đối phương đại khái vĩnh viễn cũng không biết, bản thân chẳng qua là nhân vật thế giới tinh thần huyễn hóa ra.

Giống như tiểu Hoa nói, Trương chủ nhiệm xác thực giấu chìa khóa ở nơi đó, chỗ thoạt nhìn không thể bình thường hơn, cũng sẽ không có người nghĩ đến ông ấy sẽ đem chìa khóa để ở chỗ này, khó trách đối phương một chút cũng không lo lắng.

Đem cái chìa khóa màu đen lấy ra, Trầm Mộc Bạch nắm nó, trái tim giống như là một cái dây cung căng cứng, dẫn động tới thần kinh toàn thân cao thấp của cô, hơi không chú ý, là có thể đem cả người đều đẩy hướng Địa Ngục.

Gần đó không có mở đèn, lại dùng chìa khóa màu đen đem cửa phòng hồ sơ mở ra, Trầm Mộc Bạch trong lòng bàn tay đầy mồ hồi, cô cẩn thận từng li từng tí đem cửa khép lại, sau đó giơ lên đèn pin chiếu sáng.

Trong phòng rất là tĩnh mịch, tư liệu các bệnh nhân cũng là phân chia khu vực, Trầm Mộc Bạch đi tới, lại lục soát một phút đồng hồ, rốt cuộc tìm được một khu vực Tiểu Hoa phụ trách như vậy.

Từ bên ngoài nhìn, cũng không có cặn kẽ giới thiệu, chỉ có thể mở ra từng cái tìm kiếm.

Lại lật nhìn vài phút, Trầm Mộc Bạch rốt cục ở trên một phần văn kiện, thấy được có quan hệ phòng bệnh 302.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi