MAU XUYÊN: CỨU VỚT BOSS NAM CHỦ HẮC HOÁ

Dù sao tình huống không thể lại hỏng bét, người trước mắt này chính là một đại biến thái, nói cái gì cũng sẽ không tuỳ tiện buông tha cô.

Rohans không những không giận mà còn cười, "Được, tiểu bảo bối có gai, tôi càng ưa thích."

Hắn ta đập tay, bên cạnh các phạm nhân chần chờ một chút, vẫn là lui xuống.

Trầm Mộc Bạch đột nhiên có chút dự cảm bất thường, quả nhiên, sau khi những cái phạm nhân kia lui xuống, nam nhân tóc vàng trước mắt bóp ở cổ cô một cái.

Đối phương khí lực so với Hạ Trạch Vũ mà nói không thua bao nhiêu, cô mặt đỏ lên, không thở được.

Rohans thưởng thức thần sắc trên mặt cô, "Cậu biết con người của tôi tại thời điểm làm, thích gì nhất sao?"

Trầm Mộc Bạch một chút cũng không muốn nghe, cô hung hăng hướng đối phương đạp một cước, lại bị bắt lấy, sau đó tách ra.

Đau chết.

Trầm Mộc Bạch cảm thấy mình coi như thực lực không đủ mạnh, cũng cần phải có thể đánh hao tổn một đoạn thời gian mới đúng, không nghĩ tới Rohans nam nhân này thực lực quả thực là đáng sợ.

Khó trách đối phương sẽ trở thành vương khu B.

"Tôi thích nhất nhìn sắc mặt đối phương vặn vẹo thống khổ, tôi không thích người giãy dụa quá lợi hại, nếu không tôi sẽ nhịn không được muốn đem tay chân hắn đều làm gãy, sau đó chỉ có thể bò tới trên mặt đất giống con chó hầu hạ tôi." Rohans chậm rãi thả cái cổ cô, khóe môi toét ra một đường nụ cười âm tàn, ánh mắt dính chặt lại ác tâm, "Tiểu bảo bối, cậu thật là đáng yêu, tôi không muốn cậu trở nên giống như bọn họ. Cho nên, cậu phải ngoan ngoãn nghe lời, hiểu không?"

Mẹ, biến thái.

Trầm Mộc Bạch hung hăng trừng mắt liếc hắn ta một cái, che yết hầu ho khan kịch liệt lấy.

Đồng thời ở trong lòng hỏi thăm hệ thống "Ta có thể xin tạm thời thoát ly thế giới tinh thần sao?"

Mặc dù có thể dùng tích phân giải quyết nguy cơ, nhưng là ở nơi ngục giam loại địa phương này, cô một chút cũng không muốn đem vật trân quý của bản thân cho góp vào, bởi vì một khi có tiền lệ, liền sẽ có lần thứ hai. Trầm Mộc Bạch tình nguyện lần này chủ động làm người sợ sệt thêm hèn nhát, cũng không nguyện ý bạch bạch bị hố.

"Chủ động thoát ly thế giới tinh thần cần thời gian." Hệ thống trả lời.

Trầm Mộc Bạch cắn răng nói, "Bao lâu?"

"Mười phút đồng hồ."

Trong lúc cô và hệ thống đối thoại, Rohans lại một lần nữa bắt được cô, "Tiểu bảo bối, cậu còn đang suy nghĩ Hạ Trạch Vũ sẽ đến cứu cậu?"

Trầm Mộc Bạch cảm thấy mình cũng không cần ngồi chờ chết, cô giả bộ như một bộ suy yếu, sau đó thừa dịp Rohans đối với cô không thấy lòng phòng bị, thừa dịp này hung tợn cắn hắn ta một hơi. Thời điểm hắn ta bị đau, vội vàng tránh thoát ra ngoài.

Nhưng cô không nghĩ tới là, mới vừa chạy ra không tới mấy bước, cổ áo liền bị người xách lên.

Một tên phạm nhân da đen cao lớn không biết từ nơi nào xông ra, ở trên cao nhìn xuống ánh mắt khinh miệt nhìn cô.

Rohans thanh âm bao gồm nộ ý từ phía sau truyền đến, "Tôi kiên nhẫn thế nhưng là có hạn, mặc dù tôi rất muốn ôn nhu, nhưng là tiểu bảo bối, cậu làm tôi quá là thất vọng."

Tóc cô hung hăng bị người kéo lấy, Trầm Mộc Bạch cảm thấy mình làm nhiệm vụ xúi quẩy thành dạng này cũng là không ai có.

Rohans nhìn vết thương của mình còn đang đổ máu, đáy mắt lướt qua một tia hung ác nham hiểm, sau đó nắm chặt người trong tay, hướng vòi nước phía dưới nhấn đi.

Nước lạnh buốt ào ào ào hướng trên đầu trút xuống, Trầm Mộc Bạch mặt dán chặt lấy mặt đất, cô hiện tại lo lắng duy nhất là, đối phương nếu như giật ra quần áo của cô, chẳng phải là càng hỏng bét.

Không khỏi tâm tình có chút tâm thần bất định cầu nguyện, vừa dùng lời nói ý đồ chuyển di Rohans chú ý, "Một cái vương khu B, thua đánh không nổi tìm một người mới phát tiết nộ khí, nếu như bị những phạm nhân kia biết, anh cảm thấy anh ném đến cái mặt này sao?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi