MAU XUYÊN: CỨU VỚT BOSS NAM CHỦ HẮC HOÁ

"Chào anh, tôi tên Trầm Miểu Miểu." Cô đáp lễ lại mỉm cười.

"Bác sĩ Trầm không cần quá mức câu nệ, đem nơi này xem như nhà mình liền tốt." Sở Bạch Mặc cười cười.

Nói thì nói thế, nhưng là Trầm Mộc Bạch lại cảm thấy càng căng thẳng hơn, cô nhìn thiếu niên đối diện, mặc dù coi như rất dễ tiếp cận, trên thực tế đáy mắt ý cười nhưng không tới đáy, xa cách mà lạnh mạc.

"Thiếu gia, thời gian dùng cơm của ngài đã đến." Sau lưng Tần quản gia có chút thấp thân thể, thanh âm so với vừa nãy ôn hòa không chỉ một độ.

Sở Bạch Mặc xin lỗi cười với cô, "Bác sĩ Trầm không ngại mà nói, có thể cùng nhau cùng tôi dùng cơm."

Trầm Mộc Bạch lắc đầu, "Cảm ơn ý tốt của Sở thiếu gia, tôi đã ăn rồi."

"Vậy chỉ có thể chờ lần sau có cơ hội." Thiếu niên hướng cô lộ ra một cái mỉm cười nhàn nhạt.

Tần quản gia đem Sở Bạch Mặc ngồi trên xe lăn đẩy về phía bàn ăn bên kia.

Trầm Mộc Bạch nhìn thấy có cái nữ bộc bưng tới một chén nước sôi, trừ cái đó ra, liền không có những vật khác.

Nhưng lập tức liền chỉ là một chén nước sôi để nguội, thiếu niên dùng cơm lễ nghi cũng tìm không ra một tí sai lầm.

Sau khi kết thúc bữa sáng, Tần quản gia liền đẩy Sở Bạch Mặc hướng về cô đi tới.

"Thật ngại quá bác sĩ Trầm, để cho cô chờ lâu." thiếu niên tinh xảo xinh đẹp nói với cô, khí tức quanh người ấm áp ôn hòa, thoạt nhìn mềm mại lại vô hại.

Trên thực tế, cũng xác thực như thế.

Sở Bạch Mặc thân thể thoạt nhìn khá là tinh tế, làn da mặc dù trắng, nhưng lại lộ ra một loại cảm giác bệnh thái mỹ, giống như là một cành hoa hồng dễ gãy, làm cho người ta không khỏi cẩn thận từng li từng tí đối đãi.

Trầm Mộc Bạch vội vàng trả lời, "Không có." Cô chần chừ một lúc nói, "Sở thiểu gia uống một chén nước sôi để nguội là đủ rồi sao?"

Cô mặc dù biết được Sở Bạch Mặc trên phương diện ẩm thực kén chọn mà chú trọng, nhưng cũng không nghĩ ra lại là dạng này, vẻn vẹn một chén nước sôi để nguội? Liền xem như nhiều hơn một cái bánh bao đó cũng là không đủ ăn.

"Thói quen rồi." Sở Bạch Mặc hướng cô cười một tiếng, ngữ khí thản nhiên nói.

Trầm Mộc Bạch không tốt hỏi nhiều nữa.

"Bác sĩ Trầm thoạt nhìn rất trẻ trung." Thiếu niên đối diện không nhanh không chậm nói.

Trầm Mộc Bạch nói, "Tôi so Sở thiểu gia phải lớn hơn một tuổi."

"Nhưng lại nhìn không ra." Sở Bạch Mặc ôn hòa nói, "Thực sự là tuổi trẻ đầy hứa hẹn."

Trầm Mộc Bạch không biết hắn những lời này là ca ngợi hay là nghĩa xấu, nhắm mắt nói, "Sở thiểu gia yên tâm, tôi sẽ cố gắng đem bệnh của cậu chữa lành."

Cô nói xong câu đó, Tần quản gia lên tiếng nói, "Thiếu gia?"

Sở Bạch Mặc có chút nghiêng mặt, "Có thể."

Tần quản gia ngẩng đầu, "Bác sĩ Trầm, cô cũng biết quy củ của chúng tôi, thử việc một ngày, hi vọng cô sẽ đem cơ hội lần này nắm tốt."

Tâm nhấc lên hơi để xuống, Trầm Mộc Bạch mỉm cười nói, "Tôi đã biết."

Muốn gặp được Sở Bạch Mặc cũng không phải là dễ dàng như vậy, trở thành bác sĩ của hắn càng là khó càng thêm khó.

Trầm Mộc Bạch đây chẳng qua là thông qua được ải thứ nhất, quan trọng nhất vẫn là biểu hiện tiếp theo của cô cả ngày, nếu như vào mắt Sở Bạch Mặc, vậy liền lưu lại, ngược lại liền trực tiếp xéo đi.

"Như vậy thì nhờ cô." Tần quản gia hướng cô khẽ vuốt cằm, liền lui xuống.

Trầm Mộc Bạch hít vào một hơi thật sâu, tiếp quản vị trí chỗ quản gia, đẩy xe lăn, nhẹ giọng dò hỏi, "Sở thiểu gia muốn ra ngoài thư giãn tâm tình một tí hay không, hôm nay còn không có mặt trời."

Sở Bạch Mặc không thích tiếp xúc ánh nắng, không thích tiếp xúc đám người, chân hắn cũng không phải tàn tật, mà là một loại chứng bệnh tâm lý kỳ quái, nghe nói từ khi ra đời đến bây giờ, hắn cũng chưa từng đứng lên qua.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi