MAU XUYÊN: CỨU VỚT BOSS NAM CHỦ HẮC HOÁ

Sở Bạch Mặc cơ hồ muốn bắt đầu phản ứng, đối phương hai tay mềm mại đụng vào chân của mình, mỗi một lần đều là tra tấn.

Hắn nhẹ nhàng cắn môi một cái, cảm thụ run rẩy lan khắp toàn thân.

"Bác sĩ Trầm.."

Thanh tuyến hơi khàn khàn vang lên, Trầm Mộc Bạch ngửa mặt lên, có chút không rõ ràng cho lắm, "Bạch Mặc thiếu gia, tôi làm anh đau sao?"

Mắt sắc cơ hồ trong nháy mắt sâu xuống, Sở Bạch Mặc ẩn nhẫn đem dục vọng bị đè nén xuống, "Không có, cường độ vừa vặn."

Trầm Mộc Bạch ồ một tiếng, tiếp tục nắm vuốt chân hắn.

Cái kia hai tay dao động ở trên đùi chính mình, Sở Bạch Mặc nhịn không được đóng lại đôi mắt, hầu kết có chút bỗng động qua một cái.

Hắn đã không chịu nổi.

Khát vọng muốn đụng chạm đến đối phương, càng ngày càng mãnh liệt.

Bóp chân xong rồi, Trầm Mộc Bạch cẩn thận từng li từng tí đỡ đối phương dậy, sau khi đối phương hạ chân xuống, nở nụ cười, "Bạch Mặc thiếu gia thật giỏi."

Cô cảm thấy đối phương là cần bản thân cổ vũ, cho nên không chút nào keo kiệt khích lệ nói.

Thật tình không biết, cô từng cái tán dương, sẽ chỉ gia tăng tư dục Sở Bạch Mặc muốn đụng vào cô.

Chân run run rẩy rẩy trên mặt đất đi một đoạn khoảng cách ngắn, trên trán thiếu niên tràn ra một chút mồ hôi lạnh.

Trầm Mộc Bạch từ trong túi lấy ra một tờ giấy, thay hắn lau mồ hôi.

Sở Bạch Mặc trên gương mặt hiện ra một vòng đỏ ửng nhàn nhạt, thân thể càng ngày càng rung động.

Trầm Mộc Bạch cho hắn là không chịu nổi, mở miệng dò hỏi, "Muốn nghỉ ngơi một lát sao?"

Sở Bạch Mặc lắc đầu, trên mặt lộ ra một cái nụ cười nhu hòa, "Tiếp tục."

Cái huấn luyện này kéo dài một giờ, chờ thời điểm kết thúc, Sở Bạch Mặc trên người đã mồ hôi đầm đìa.

Hắn ngồi trên xe lăn, thở phì phò.

Trầm Mộc Bạch đưa cho hắn một tờ giấy, "Tôi đi lấy nước anh."

Sau khi cô rời đi, Sở Bạch Mặc nắm chặt tờ giấy kia, nhẹ nhàng ngửi chỗ bị cô sờ qua, có chút nhếch lên khóe môi.

Hắn tinh tế nghĩ lại chỗ hai tay đối phương mềm mại, trên người nhàn nhạt hương thơm, đã kìm nén không được ngo ngoe muốn động tâm.

Trong những ngày sau, Trầm Mộc Bạch liền cùng Sở Bạch Mặc huấn luyện xuống đất bước đi.

Ngay từ đầu lộ ra rất cố hết sức, nhưng về sau, cho dù không có cô vịn, thiếu niên cũng có thể tự bản thân đi mấy bước.

Trầm Mộc Bạch thật cao hứng, cô cảm thấy huấn luyện mấy tháng nữa, đối phương liền có thể giống người bình thường một dạng đi bộ.

Như bình thường, dễ chịu tắm rửa một cái, Trầm Mộc Bạch nằm ở trên giường, đang chuẩn bị đi ngủ, liền nghe được tiếng đập cửa.

Cô đi qua mở cửa.

"Bác sĩ Trầm." Nữ bộc bưng một chén sữa bò.

Trầm Mộc Bạch ngẩn người, "Có chuyện gì sao?"

Nữ bộc nói, "Đây là Bạch Mặc thiếu gia để cho tôi chuẩn bị cho ngài, ban ngày khổ cực, uống chén sữa bò sẽ ngủ được càng tốt hơn một chút."

Trầm Mộc Bạch tiếp nhận sữa bò trong tay nữ bộc, "Cảm ơn."

Uống sạch sữa bò trong tay, cô đem cái chén đưa tới, lộ ra một cái mỉm cười.

Sau khi Trầm Mộc Bạch đóng cửa, nữ bộc cầm cái chén quay người đi qua gõ cửa phòng một cái, "Thiếu gia."

"Bác sĩ Trầm uống sao?" Cửa bị mở ra, lộ ra thiếu niên tinh xảo xinh đẹp.

"Đã uống." Nữ bộc cung kính trả lời.

"Tôi đã biết, cô đi xuống đi." Sở Bạch Mặc mắt sắc hơi sâu một lần, ngữ khí ôn hòa nói.

"Vâng."

Đóng cửa phòng, hắn xoay bánh xe lăn đi đến trước màn hình giám sát, nhìn người nằm ở trên giường, bên môi lộ ra một cái nụ cười nhàn nhạt.

* * *

Lúc nửa đêm, cửa phòng Trầm Mộc Bạch phát ra âm thanh kẽo kẹt rất nhỏ, một bóng người chậm rãi tiến đến, xe lăn trên mặt đất phát ra tiếng vang rất nhỏ, cô lại không hề hay biết.

Người ở nơi này bên giường dừng lại, Sở Bạch Mặc đứng lên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi