MAU XUYÊN KÝ CHỦ LÀ NGƯỜI KHÔNG THỂ TRÊU VÀO

Ninh Hiên vung tay, "Da mặt thật dày, làm tay của ta cũng bị đau luôn rồi. "

Bạch Tích Mạt bị choáng ngợp, lúc phản ứng lại hận không thể bóp ch.ết Ninh Hiên, "Ngươi thật to gan, ngươi có biết sau lưng ta là Bạch gia hay không."

Bạch gia, trăm năm trước bạch gia tổ tông nhờ việc buôn bán mà phất lên, việc làm ăn này trăm năm vẫn luôn lớn mạnh như trước, có thể nói nội tình Bạch gia rất đủ. Phải biết rằng làm ăn lớn như vậy, những ông chủ lớn này ít nhiều có chút giao tình, chỉ cần một câu nói, tiền đồ của một nhà người bình thường liền có thể mất đi.

"Vậy ngươi có biết ta họ Ninh không?" Ninh Hiên vốn định khiêm tốn công lược BOSS phản diện, nhưng có người muốn so sánh bối cảnh với cô, vậy cô có thể nhịn được không? "Ta chỉ cần nguyện ý, Bạch Trường Châu đều phải quỳ xuống gọi ta là cha."

"Rít" một hơi thật lớn.

Ninh Hiên nhướng mày, có tiền chính là thần khí như vậy.

Ninh, cả thành S cũng chỉ có một nhà họ Ninh dám nói như vậy.

Nếu thật sự là hắn, Bạch gia thật đúng là không thể trêu vào.

Tiểu tử Bạch Trạch Nhiễm kia làm sao có thể leo lên cành cây cao này, có phải sau này chỉ cần Ninh gia nói một câu, Bạch Trạch Nhiễm liền trở thành người thừa kế Bạch gia không?

Nhìn Bạch Tích Mạt không dám mở miệng nữa, Ninh Hiên nhìn Bạch Trạch Nhiễm thản nhiên nói một câu, "Đi thôi."

Bóng lưng đó giống như một con công cao ngạo.

[Đinh, giá trị hạnh phúc +10 giá trị hạnh phúc hiện tại 55]

Uy hiếp lớn như vậy, Bạch Kỳ Mạt nhất định sẽ nói cho mẹ hắn ta biết. Ngày hôm sau Bạch phu nhân liền đi tới căn nhà cũ trước kia của Bạch Trạch Nhiễm, ph.át hiện đã người đã đi, trên lầu trống rỗng. Hỏi hàng xóm nói rằng Bạch Trạch Nhiễm đã chuyển đi một hoặc hai tháng trước. Bạch phu nhân trong lòng chuông báo động vang to, càng tin tưởng lời nói của nhi tử, Bạch Trạch Nhiễm là trèo lên được đại cổ thụ Ninh gia, phải biết rằng Ninh gia so với Bạch gia không biết cao hơn gấp mấy lần tồn tại, thực sự là hào môn đệ nhất thành S.

Không được, cô phải nghĩ biện pháp đem Bạch Trạch Nhiễm trở về, sống ở dưới mi mắt cô mới có thể yên tâm.

Ngày hôm sau đang đi học, Bạch Trạch Nhiễm bị lão sư gọi ra ngoài, nói là có người tìm.

Ninh Hiên thì nằm sấp trên bàn nhàm chán đếm nếp nhăn trên bàn, học cái gì? Hai ngày nữa cô đều đang hoài nghi nhân sinh, học tập có hữu ích không?

Lớp học tiếng Anh này thực sự là thôi miên của TM thần thánh, cô ngủ rồi thức dậy, thức dậy rồi lại ngủ.

Cô đã mất ngủ ba đêm.

[Hiên, Bạch phu nhân đến trường rồi! ]

Tinh thần của Ninh Hiên trở nên hưng phấn.

"Báo cáo, giáo viên em muốn đi vệ sinh!"

Nhà vệ sinh chỉ là lấy cớ, Ninh Hiên lén lút đi tới phòng làm việc của giáo viên.

Chỉ thấy Bạch phu nhân cầm một tờ giấy chứng nhận bỏ học, đối với mặt chủ nhiệm lớp cười tươi như hoa.

Bạch Trạch Nhiễm bị vệ sĩ bạch phu nhân đ.è ép như phạm nhân, trên mặt có một dấu tay rõ ràng, ánh mắt âm lãnh tựa như một con rắn độc.

"Lão sư, ta sẽ mang hài tử trở về."

"Chờ một chút." Ninh Hiên mạnh mẽ kéo giấy chứng nhận bỏ học từ tay Bạch phu nhân, "Ngươi là gì của Bạch Trạch Nhiễm vậy? Quyền lực lớn như vậy. "

Bạch phu nhân cố gắng duy trì nụ cười trên mặt mình, "Vị bạn học này, ta là mẹ kế của Bạch Trạch Nhiễm, đứa nhỏ không hiểu chuyện náo loạn bỏ nhà ra đi, ta đến đón nó về nhà. "

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi