MAU XUYÊN NGHỊCH TẬP: BOSS THẦN BÍ, ĐỪNG TRÊU CHỌC LUNG TUNG

Tác giả: Vân Phi Mặc

"Những cái khác có thể sản xuất hàng loạt."

Đôi mắt Lôi Ngự Đình sáng bừng, trong lòng đã có kế hoạch cho thời gian sắp tới, sau khi mở rộng những thứ này chắc chắn sẽ gây oanh động lớn. Đặc biệt là Trú Nhan Sương, có thể coi là bảo vật trấn tiệm của cửa hàng son phấn Lôi thị.

Bắc Vũ Đường giới thiệu mỹ phẩm dưỡng da xong, bắt đầu giới thiệu sản phẩm khác, "Lôi công tử lại nhìn mấy thứ này xem."

Lôi Ngự Đình rất tò mò, chờ mong nàng còn mang đến kinh hỉ gì cho mình.

Bắc Vũ Đường mở một cái hộp, mùi hoa hồng nhạt nhạt tỏa ra, "Đây là hương cao, mỗi ngày chỉ cần bôi một ít ở sau tai hoặc cổ tay có thể khiến người dùng tỏa ra mùi hương nhàn nhạt, không cần phải đeo túi thơm mỗi ngày nữa."

Bắc Vũ Đường lại mở một hộp khác, bên trong có đủ các loại phấn phủ, "Các loại phấn phủ này đều có màu sắc và độ bám dính tốt hơn Cố thị. Tất nhiên cũng có hiệu quả như vậy."

Lôi Ngự Đình vốn tưởng nàng định dùng mỹ phẩm dưỡng da để chiếm thị trường, giờ xem ra hắn lầm rồi, nàng định một lưới tóm gọn Cố thị, khiến họ không còn bất kỳ cơ hội cạnh tranh nào.

"Quan trọng nhất là hiệu quả tốt mà chi phí thấp. Chúng ta có thể bán giá thấp hơn của cửa hàng Cố thị."

Mỗi câu Bắc Vũ Đường nói ra đều khiến đôi mắt Lôi Ngự Đình sáng thêm một phần.

"Băng Cơ Sương, Mỹ Bạch Sương, Tư Nhuận Sương, Kháng Trứu Sương và Trú Nhan Sương là hàng cao cấp của chúng ta sẽ dùng chiến thuật "vật quý vì ít". Phấn phủ, son môi, hương cao, phấn mi, chúng ta đi đường hàng tốt giá rẻ."

Lôi Ngự Đình không thể không bội phục nàng, nàng đã chuẩn bị sẵn cả kế hoạch quảng bá, chỉ cần dựa theo cách nàng nói là có thể kiếm vàng đầy bát.

Nếu nàng cố ý mở cửa hàng, nhất định sẽ là một đối thủ cạnh tranh khủng bố.

Nàng không chỉ có thể chế tạo đồ vật họ không thể có được, thậm chí còn có cả một đầu óc kinh doanh.

May mà chí hướng của nàng không ở đây.

Lôi Ngự Đình bình tĩnh lại, nhìn về phía Bắc Vũ Đường, "Không biết lần này Mộc phu nhân muốn hợp tác thế nào?"

"Ta muốn dùng các phối phương này nhập cổ cửa hàng son phấn Lôi thị của các ngươi."

Lôi Ngự Đình uống một ngụm trà, "Chia bao nhiêu?"

"Năm năm." Bắc Vũ Đường nói xong, bỏ thêm một câu, "Chắc giá."

Không có đường thương lượng.

Lôi Ngự Đình nhìn mấy thứ trước mặt, về lâu về dài, đây là một khoản mua bán tuyệt đối không hề lỗ. Nếu nàng tự mình làm, rất nhanh sẽ trở thành cửa hàng Cố thị thứ hai.

Bắc Vũ Đường không thúc giục, thong thả uống trà, chờ hắn trả lời.

Nửa chén trà nhỏ sau, Lôi Ngự Đình cười nói, "Được."

Bắc Vũ Đường không chút hoang mang lấy một phần hiệp ước từ cổ tay áo ra đưa tới trước mặt hắn.

Lôi Ngự Đình nhìn thoáng qua, đây là đã chuẩn bị mà đến, đoán chắc là hắn sẽ đồng ý.

Hắn cầm hiệp ước, đọc kỹ càng, đọc xong, không thể không bội phục sự cẩn thận và nghiêm túc khi làm việc của nàng, một giọt nước cũng không lọt.

"Lôi công tử ký tên lên, ấn chỉ tay xuống là được."

Lôi Ngự Đình nhìn nàng lấy bút mực từ trong giỏ tre ra, không hề ngạc nhiên.

"Mộc phu nhân suy xét thật chu đáo." Lôi Ngự Đình không nhịn được khen một câu.

"Làm buôn bán đương nhiên phải suy xét chu đáo mọi mặt."

Lôi Ngự Đình ký tên xuống, ấn dấu tay, từ đây, Bắc Vũ Đường có được 50% sản nghiệp của cửa hàng son phấn Lôi thị.

Bắc Vũ Đường cất hiệp ước, "Lôi công tử, hợp tác vui vẻ."

"Hợp tác vui vẻ."

Bắc Vũ Đường lấy ra toàn bộ phối phương của sản phẩm trừ Trú Nhan Sương trong túi ra.

"Lôi công tử, nếu cửa hàng Cố thị bắt đầu bán phấn phủ với giá thấp thì ngươi cũng có thể bán giá thấp các loại phấn phủ kia." Bắc Vũ Đường nhắc nhở.

"Ngươi định chịu lỗ à?"

"Cho dù phấn phủ lỗ vốn, nhưng có Mỹ Bạch Sương, Băng Cơ Sương kiếm tiền lại, chúng ta chỉ ít đi một chút lợi nhuận thôi. Nhưng đối phương thì khác, họ chỉ hướng về tiền, bên này giảm bên kia tăng, cho dù cửa hàng Cố thị tài đại khí thô thì cũng không chịu nổi đâu."

Lôi Ngự Đình cười nói, "Mộc phu nhân không buôn bán đúng là đáng tiếc."

"Ai có chí nấy. Ta thích nghiên cứu chai lọ vại bình hơn."

"Mộc phu nhân dù làm gì cũng hợp." Lôi Ngự Đình khen tặng.

"Lôi công tử quá khen. Mặt khác, ta hy vọng Lôi công tử chú ý mặt đóng gói những vật này một chút, đặc biệt là Mỹ Bạch Sương đánh vào giới quý tộc. Chúng ta cần phải thiết kế ra đóng gói độc nhất vô nhị."

"Một đồ vật được đóng gói tốt sẽ khiến người sắm muốn mua hơn." Bắc Vũ Đường lấy một bình gốm chứa Mỹ Bạch Sương ra.

Đặt bình này ở một bình sứ trắng khắc thanh hoa, nhìn qua là biết bình nào khiến người ta thích hơn.

Lôi Ngự Đình tất nhiên hiểu đạo lý này, nhưng nếu người ta đã lên tiếng thì nhất định đã chuẩn bị đầy đủ, "Mộc phu nhân sở hữu mấy thứ này, hẳn cũng hiểu rõ loại nào hợp với hộp chứa nào."

Bắc Vũ Đường không hàm hồ, lấy xấp giấy Tuyên Thành trong cổ tay áo ra, mỗi tờ chỉ họa một hộp, hơn nữa còn có một đầu thơ, bên dưới là phần giới thiệu công hiệu của sản phẩm.

Bức họa tinh xảo như thật, mà thơ từ càng khiến người đọc sáng mắt. Còn phần giới thiệu công hiệu, càng khiến người ta đọc là hiểu ngay.

Đây chính là quảng cáo phiên bản hiện đại hóa.

"Đóng gói chế tác dựa theo bản vẽ bên trên. Còn các bản thảo này dùng để tuyên truyền, dán trong cửa hàng, để khách nhân tự do lựa chọn, cũng đỡ cho tiểu nhị phải giới thiệu lại nhiều lần. Đương nhiên, nếu gặp người không biết chữ thì cần tiểu nhị giới thiệu."

Lôi Ngự Đình nhìn những bức họa, trong mắt tràn ngập kinh ngạc và cảm thán.

"Không ngờ khả năng thơ ca và đan thanh (hội họa) của Mộc phu nhân lại lợi hại như vậy." Lôi Ngự Đình nói: "Tại hạ không khỏi suy nghĩ, có gì mà Mộc phu nhân không tinh thông?"

Lôi Ngự Đình càng tiếp xúc càng phát hiện sự lợi hại của nàng, hắn càng ngày càng thưởng thức nữ tử trước mắt.

Nàng thật sự lợi hại, khiến hắn khâm phục từ tận đáy lòng.

Người có thể khiến Lôi Ngự Đình hắn khâm phục chỉ đếm trên đầu ngón tay.

"Lôi công tử quá khen.

"Mộc phu nhân quá khiêm tốn." Lôi Ngự Đình cười nói, "Ta sẽ bảo quản tốt những thứ này."

"Tiếp đến phải vất vả ngươi."

"Chắc là vậy."

Trước khi hai người chia ra, Lôi Ngự Đình cho nàng một ngọc bội.

"Về sau gặp khó khăn gì có thể đến cửa hàng thuộc sở hữu của Lôi thị."

"Được."

Hai người tách ra, Bắc Vũ Đường ngồi xe ngựa rời khỏi rừng trúc.

"Mẫu thân, sao rồi?"

Bắc Vũ Đường đưa hiệp ước tới trước mặt bé, Tiểu Mặc Nhi tiếp nhận, nhìn tên đã ký lên, đôi mắt tức khắc sáng bừng.

"Sau này chúng ta cũng có phần ở cửa hàng Lôi thị."

Bắc Vũ Đường gật đầu.

Tiểu Mặc Nhi rất vui vẻ, "Mẫu thân, sau này chúng ta không bao giờ phải sầu vì tiền nữa. Chờ Mặc Nhi lớn, con sẽ cho mẫu thân cửa hàng lớn hơn cả Lôi thị!"

"Mặc Nhi của chúng ta hiếu thuận."

Những ngày sau đó, Bắc Vũ Đường ngồi chờ cửa hàng Lôi thị xuất kích.

Bên ngoài sóng êm gió lặng, hoàn toàn không có tin gì về việc cửa hàng Lôi thị có sản phẩm mới, mà phấn phủ của Cố thị lại phát triển không ngừng, cửa hàng son phấn Lôi thị từ từ tiêu điều.

Đại Hương ra cửa mua đồ ăn về, vẻ mặt lo lắng sốt ruột.

"Sao vậy?"

"Mộc tỷ tỷ, sao cửa hàng Lôi thị vẫn không có động tĩnh gì?" Đại Hương nhìn Cố thị phát triển không ngừng mà cửa hàng son phấn nhà họ lại chẳng có động tĩnh gì cả.

"Không vội, quá trình sản xuất cũng cần thời gian."

Tính thời gian, hẳn là nhanh thôi.

Trước đêm đông chí, cửa hàng Lôi thị vẫn luôn không có động tĩnh đột nhiên gióng trống khua chiêng.

Cửa hàng Cố thị tất nhiên nghe được tin tức bên kia, phái tiểu nhị đi hỏi thăm tin tức, tiểu nhị đi rồi vội vàng quay về.

"Sao rồi?"

"Bên Lôi thị đẩy ra mấy loại phấn son mới, nghe nói công hiệu tốt hơn phấn phủ của chúng ta, giá cả còn rẻ hơn." Tiểu nhị một hơi nói hết những gì mình nghe được.

Chưởng quầy Cố thị nhíu mày lại, "Sao có thể? Họ thật sự có bản lĩnh đó sao?"

"Ta nghe chính xác là vậy."

"Ngươi đi mua thử mấy hộp về đây." Chưởng quầy Cố thị phân phó.

Chờ khi tiểu nhị đi qua, phát hiện phấn đã bị tranh hết. Tuy có nhiều người ôm thái độ chần chờ, nhưng giá rẻ, hơn nữa giờ còn giảm giá, chỉ cần trả một nửa giá gốc nên có rất nhiều nữ tử nguyện ý mua về thử một lần.

Nếu đúng như họ nói, vậy thì không thiệt tí nào.

Đại Hương mua đồ ăn về, vừa vào cửa đã chạy vội đến đại sảnh, "Mộc tỷ tỷ, có động tĩnh rồi! Cửa hàng đã bán phấn phủ của chúng ta ra, đảo mắt đã bị tranh mua không còn."

"Ừ." Sớm hơn nàng dự tính mấy ngày.

"Kỳ lạ, sao họ không đẩy luôn cả Mỹ Bạch Sương, Trú Nhan Sương, Tư Nhuận Sương, Kháng Trứu Sương ra luôn? Ngay cả Băng Cơ Sương cũng không có."

Tiểu Mặc Nhi mềm mại giải thích: "Cái này gọi là thả con tép, bắt con tôm."

Nếu đẩy Mỹ Bạch Sương ra trước rồi mới đẩy phấn phủ thì tất cả mọi người sẽ chỉ hứng thú với Mỹ Bạch Sương, phấn phủ sẽ bị cho ra rìa.

Giờ đẩy phấn phủ ra trước, khiến tất cả mọi người biết phấn phủ của họ tốt hơn Cố thị, phấn phủ của Lôi thị sẽ có địa vị ngang với Băng Cơ Sương. Sau đó, đẩy đồ vật tốt hơn ra, hiệu quả sẽ càng thêm tốt.

Có phấn phủ trải chăn, mấy thứ này hoàn toàn không cần tuyên truyền, tất cả mọi người sẽ lao vào mua.

Đại Hương cái hiểu cái không gật đầu.

Tiểu Mặc Nhi kiên nhẫn giải thích cho nàng một lần, lúc này Đại Hương mới hiểu quanh co lòng vòng trong đó.

Mấy ngày sau, danh khí của phấn phủ Lôi thị hình thành, hàng tốt giá rẻ, rất được truy phủng.

- Nam Đường Quốc, Cố phủ-

Hôm nay là một ngày náo nhiệt, các chưởng quầy của đại châu phủ đều tụ tập ở Trường An báo cáo tiến độ lợi nhuận nửa năm qua.

Năm nay vì mới ra phấn phủ, các đại châu phủ kiếm được không ít tiền lời, con số trong báo cáo cũng rất xinh đẹp. Các vị chưởng quầy đều vào cửa với khuôn mặt vui vẻ.

Mọi người ngồi xuống cả rồi, Cố Phiên Nhiên mới đi vào đại sảnh.

Các chưởng quầy thấy ả thì đều đứng lên hành lễ.

"Đại tiểu thư."

Cố Phiên Nhiên ngồi xuống, bảo mọi người, "Ngồi xuống đi."

"Bắt đầu báo cáo từ Trương chưởng quầy." Cố Phiên Nhiên nói

Trương chưởng quầy ngồi gần cuối đứng dậy, mỉm cười báo cáo.

Chờ hắn báo cáo xong, Cố Phiên Nhiên nở một nụ cười, "Trương chưởng quầy vất vả."

Một đám chưởng quầy lần lượt báo cáo.

Đến vị thứ năm, một nha hoàn vội vàng tới, chuyển một bức thư cho Cố Phiên Nhiên. Cố Phiên Nhiên mỉm cười mở ra, sau khi đọc xong nội dung, nụ cười tắt ngúm.

Các đại chưởng quầy ngồi bên dưới kinh nghi nhìn ả, không biết đã xảy ra chuyện gì.

"Giỏi cho một cái Lôi thị!" Cố Phiên Nhiên đè nén lửa giận.

Cố chưởng quầy quản hạt Trường An hỏi, "Đại tiểu thư, đã xảy ra chuyện gì?"

"Ta vừa nhận được thông báo, cửa hàng Lôi thị đẩy ra một loại phấn phủ mới, hiệu quả hơn chúng ta một bậc, hơn nữa giá còn thấp hơn chúng ta hai phần. Giờ phấn phủ Cố thị ở Đại Chu không ai mua. Không lâu nữa, nếu số phấn phủ đó truyền vào Nam Đường Quốc, chắc sẽ không còn ai nhớ phấn phủ Cố thị chúng ta nữa."

Lôi thị rõ ràng đang muốn đối nghịch với Cố thị ta!

Muốn dùng giá thấp đánh sập Cố thị!

Quản sự bên dưới thấy sắc mặt Đại tiểu thư không quá đẹp, cả đám không dám nói chuyện.

Cố Phiên Nhiên lạnh lùng nhìn các Đại chưởng quầy, "Các ngươi có cách nào ứng đối không?"

Bảy tám vị chưởng quầy nhìn nhau.

Trương chưởng quầy ngồi gần cuối nói, "Bọn họ muốn dùng giá thấp chèn ép chúng ta, vậy chúng ta cũng giảm giá."

Cố Phiên Nhiên nghe đề nghị này, sắc mặt vẫn không hề chuyển tốt được chút nào, "Những người khác có cách nào khác không?"

Không ai đáp lại, tất cả đều ngậm miệng không nói.

Cố Phiên Nhiên rất thất vọng, những lúc thế này mà không ai đưa ra được ý kiến gì.

Cố chưởng quầy do dự một lát rồi nói, "Đại tiểu thư, nếu chúng ta cũng giảm giá, chỉ sợ không phải kế lâu dài. Chúng ta vẫn nên nâng cao chất lượng của phấn phủ, chỉ như vậy mới có thể giữ lại khách. Giảm giá chỉ là hạ sách."

Cố Phiên Nhiên tất nhiên cũng biết đạo lý này, ả nhìn những người khác, "Các ngươi có ý tưởng gì?"

Mọi người đều lắc đầu.

"Hôm nay đến đây thôi."

Cố Phiên Nhiên đã không còn tâm tư nghe báo cáo, vội vã rời khỏi phòng nghị sự.

Ả trực tiếp đi vào mật thất, bên trong có rất nhiều hộp đựng, phòng này là nơi ả thực nghiệm, sản phẩm bán chạy của Cố thị đều nghiên cứu ra từ mật thất này.

Cố Phiên Nhiên nhìn một bình sứ đựng tố tụy hồng, thần sắc do dự.

Muốn nâng cao chất lượng thì chỉ có thể tăng thêm tố tụy hồng, như vậy, hiệu quả sẽ càng nhanh, càng tốt, nhất định sẽ vượt qua phấn phủ Lôi thị, chỉ là khi tăng thêm phân lượng, ả sợ sẽ xảy ra chuyện.

Thôi, làm thử một phần rồi cho bên dưới thử xem có phản ứng xấu nào không, nếu không thì có thể thay đổi phối phương.

Cố Phiên Nhiên không chút do dự, bắt đầu động thủ.

Ở sảnh ngoài, Đường Cảnh Ngọc đến, bọn nha hoàn thấy hắn thì vội đi tìm Đại tiểu thư.

Hạ Hà nghe Tấn Vương tới, nhìn thoáng qua cánh cửa thư phòng đóng chặt, không tiến lên quấy rầy.

Đại tiểu thư từng phân phó, dù là ai tới cũng không được vào.

Hạ Hà ra sảnh ngoài, gặp Đường Cảnh Ngọc, "Vương gia, tiểu thư nhà ta đang ở trong thư phòng xử lý chuyện quan trọng, chỉ sợ hôm nay không có thời gian."

"Xảy ra chuyện gì sao?" Đường Cảnh Ngọc hỏi.

Hạ Hà không chút giấu giếm, nói rõ ràng chuyện xảy ra.

"Bên Lôi thị ra một khoản phấn phủ mới chèn ép cửa hàng chúng ta, Đại tiểu thư đang đau đầu vì việc này."

Đường Cảnh Ngọc cau mày, "Bên Đại Chu như vậy chẳng phải không cho tiểu thư các ngươi vào à. Còn trong Nam Đường Quốc, Lôi thị họ không dậy nổi sóng gió gì."

Muốn chèn ép nữ nhân của hắn, cửa hàng Lôi thị đúng là ăn gan chó!

"Ngươi bảo Phiên Nhiên yên tâm, trong Nam Đường Quốc, Lôi thị không đáng để nàng lo lắng."

"Đợi tiểu thư ra, nô tỳ nhất định sẽ chuyển lời của Vương gia cho tiểu thư."

Đường Cảnh Ngọc cũng biết thói quen của Cố Phiên Nhiên, những lúc này sẽ không phiền ả, trực tiếp rời khỏi Cố phủ.

Hai ngày sau, Cố Phiên Nhiên ra khỏi mật thất, trong tay cầm phối phương phấn phủ mới.

Hạ Hà tiến lên, "Tiểu thư, hôm trước Vương gia tới, thấy ngài bận rộn trong thư phòng nên không quấy rầy."

Cố Phiên Nhiên gật đầu, "Ngươi đi tìm mấy nha hoàn thô sử màu da không tốt thử đi."

Một lát sau, sáu nha hoàn thô sử hoặc diện mạo bình thường, hoặc làn da ngăm đen đứng chờ trong sân, những nha hoàn này thường ngày đều làm việc nặng trong hậu viện, hiếm có cơ hội tới tiền viện.

Sáu nha hoàn thô sử co quắp bất an mà đứng.

"Ngẩng đầu lên." Hạ Hà ra lệnh.

Sáu người sợ hãi ngẩng đầu, khi thấy nữ tử ngồi chính giữa, sự khiếp đảm trong mắt biến thành tò mò.

Danh khí của Cố Phiên Nhiên rất lớn, tuy các nàng làm việc ở Cố phủ lại chưa từng thấy ả, sáu người đều lần đầu nhìn gần nữ tử truyền kỳ của Nam Đường Quốc này.

Cố Phiên Nhiên nhìn qua mặt sáu người, chất da rất kém, làn da thô ráp khô ráo, nhưng làn da như vậy thì hiệu quả mới càng tốt.

Ả phất tay, Hạ Hà bưng một cái bàn đi đến trước mặt sáu người.

"Mỗi người các ngươi lấy một hộp phấn, phấn phủ này là đại tiểu thư ban thưởng cho các ngươi. Các ngươi nhất định phải bôi mỗi ngày. Nếu ai không bôi là có lỗi với tâm ý của tiểu thư, nhớ chưa?"

Sáu người vui vẻ không thôi, kích động quỳ xuống cảm tạ Cố Phiên Nhiên.

"Cảm ơn đại tiểu thư ban thưởng."

"Nhớ là phải bôi mỗi ngày đấy." Cố Phiên Nhiên ôn nhu nói.

"Vâng."

Hạ Hà nói với sáu người, "Được rồi, các ngươi về làm việc đi."

Năm ngày sau, Cố Phiên Nhiên lại lần nữa triệu sáu người kia tới.

Sáu người đều đang bôi phấn phủ, một đám ngoan ngoãn đứng trước mặt ả.

"Các ngươi rửa phấn trên mặt đi, nước và khăn lông ở bên." Hạ Hà chỉ vào đồ vật đã chuẩn bị sẵn.

Sáu người từng người một rửa mặt, lộ ra làn da vốn có.

Cố Phiên Nhiên đi từ bậc thang xuống, đến trước mặt sáu người, quan sát kỹ da từng người. Làn da vốn tối, ám vàng, rõ ràng đã trắng hơn trước nhiều, thậm chí có da của hai người còn phiếm ánh sáng.

Hiệu quả này không tệ, tốt hơn dự đoán của ả.

"Cảm giác dùng phấn phủ này thế nào?" Cố Phiên Nhiên thân thiết ôn nhu hỏi.

"Nô tỳ dùng xong, cảm giác làn da tốt hơn trước nhiều."

"Nô tỳ cũng cảm thấy vậy."

"Nô tỳ cảm thấy trắng hơn, còn bóng loáng."

Sáu người nói đến đây, cả đám đều hưng phấn.

Bên ngoài đã sớm truyền lời phấn phủ Cố thị không những thượng trang đẹp mà còn có thể khiến da càng tốt, hiệu quả có thể so với Băng Cơ Sương.

Nha hoàn thô sử như các nàng chỉ sợ cả đời cũng tiếc không mua nổi một hộp, không ngờ đại tiểu thư lại tốt bụng tặng mỗi người một hộp. Sáu người cảm kích Cố Phiên Nhiên từ đáy lòng, càng khăng khăng một mực với ả.

"Mặt có cảm giác khó chịu gì không?" Cố Phiên Nhiên ôn nhu hỏi tiếp.

Sáu người cùng lắc đầu.

"Phấn rất tốt, là phấn phủ tốt nhất đời này ta từng dùng."

"Đúng đúng đúng. Ta chưa từng dùng phấn nào tốt hơn phấn này."

"Không có cảm giác khó chịu gì cả, hơn nữa cảm thấy càng ngày càng tốt."

Sáu người nói ra cảm giác của mình, không ai cảm thấy không thoải mái.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi