MAU XUYÊN NGHỊCH TẬP: BOSS THẦN BÍ, ĐỪNG TRÊU CHỌC LUNG TUNG

Editor: Bạch Diệp Thảo

Nha hoàn kia đi hỏi tiểu nhị, rất nhanh đã quay lại, dẫn theo Bắc Vũ Đường đến nơi hình như là nhà xí ở hậu viện.

Tới hậu viện, ánh mắt Bắc Vũ Đường nhìn xung quanh một vòng, liếc mắt một cái đã chú ý cái cửa sau.

"Bụng ta có hơi không thoải mãi, sẽ ở trong đó hơi lâu. Ngươi tới phía trước chờ ta." Bắc Vũ Đường phân phó.

Nha hoàn không nghi ngờ gì nàng, "Vâng."

Sau nha hoàn đi rồi, Bắc Vũ Đường mở cửa sau, bên kia cửa là một ngõ nhỏ, nàng nhanh chóng đi qua ngõ nhỏ, tới hiệu thuốc cách vách cửa hàng.

Nàng vừa vào cửa đã lấy một phương thuốc từ cổ tay áo ra, "Lấy cho ta một bộ dược."

Tiểu nhị tiệm thuốc nhìn thoáng qua phương thuốc xong, lại bắt đầu bốc thuốc.

"Tiểu nhị, bên các ngươi có thể sắc thuốc không?" Bắc Vũ Đường hỏi.

"Có thể, nhưng cần thu phí." Tiểu nhị đưa dược đã được bốc gói xong đưa tới trước mặt nàng.

Bắc Vũ Đường lấy ra một thỏi bạc, nói với tiểu nhị, "Phiền ngươi sắc thuốc này xong, lát nữa ta phải uống. Đây là tiền sắc thuốc, còn thừa thì cho ngươi."

Tiểu nhị vừa thấy năm lượng bạc, đôi bắt sáng loá.

Một bộ thuốc chỉ có nửa điếu tiền, sắc thuốc cũng chỉ cần thêm mấy văn tiền mà thôi, tiền bạc còn thừa, ước chừng có hơn bốn lượng, ngang với tiền lương một năm của hắn rồi.

Tiểu nhị vội đồng ý, "Được, không thành vấn đề. Ta sẽ đi nấu lên ngay."

"Lát nữa ta qua lấy."

Bắc Vũ Đường vội vàng tới rồi lại vội vàng đi. Chờ nàng trở lại cửa hàng châu báu, nha hoàn thấy nàng, cũng không hoài nghi.

Một lần nữa trở lại cửa hàng, Bắc Vũ Đường bắt đầu nghiêm túc vẽ tranh, nàng vẽ thật sự cẩn thận, có lúc không hài lòng sẽ bắt đầu lại từ đầu. Chưởng quầy và bọn nha hoàn đều cảm thấy không tệ, nhưng trong mắt nàng lại thành không hợp cách.

Nhìn nàng coi trọng như vậy, không khỏi làm người ta cảm thấy tâm ý mười phần.

Bọn họ đâu biết rằng, nàng chỉ đang kéo dài thời gian, vì làm mình có đủ thời gian, chờ uống được bát thuốc kia thôi.

Một canh giờ lặp đi lặp lại vẽ tranh liên túc, cũng sắp kết thúc.

Bắc Vũ Đường cau màu, mặt lộ vẻ dị sắc, nàng nói với hai nha hoàn, "Ta rời đi trong chốc lát, hai người các ngươi ở lại đây trông bức họa này, đừng để nó bị huỷ."

Một nha hoàn trong đó hỏi, "Phu nhân, người đi đâu?"

Bắc Vũ Đường không vui trừng nàng một cái, "Ngươi nói đi."

Nha hoàn kia thấy Bắc Vũ Đường lộ vẻ vội vàng muốn đi nhà xí, tức khắc ảo não mình quá không cẩn thận.

"Nô tỳ đáng chết." Nha hoàn lập tức cúi đầu nhận sai.

Bắc Vũ Đường lười để ý nàng ta, vội vã đi về phía hậu viện.

Hai nha hoàn thấy bước chân nàng vội vàng, bên môi lộ nụ cười nhạo.

"Hôm nay phu nhân tiêu chảy, người đừng thò đầu vào. Phu nhân da mặt mỏng." Một nha hoàn khác nói.

"Ta chỉ lo lắng... Lỡ xảy ra chuyện gì, mạng nhỏ của chúng ta cũng mất."

Các nàng không chỉ đơn thuần hầu hạ Bắc Vũ Đường, đồng thời còn giám thị nhất cử nhất động của Bắc Vũ Đường. Nếu Bắc Vũ Đường có chuyện gì, các nàng có thể mất mạng.

Bắc Vũ Đường phí tâm cơ đi dạo một vòng, đúng là vì rõ tình cảnh của mình.

Toàn bộ phủ Vũ Văn đều là nhãn tuyến của Vũ Văn Trường Vân, nếu nàng muốn làm gì trong phủ rất khó, chỉ có thể làm ngoài phủ. Còn nha hoàn theo sau, Bắc Vũ Đường cũng không ngốc, biết họ nguyện ý trung thành với ai.

Bắc Vũ Đường vừa đến hiệu thuốc, tiểu nhị liếc mắt đã chú ý tới nàng, lập tức tiến lên đón.

"Phu nhân, dược ngươi muốn đã sớm nấu xong, ta mang qua đây." Tiểu nhị nhiệt tình nói.

"Làm phiền."

"Phu nhân, ngươi đừng khách khí."

Tiểu nhị bưng một bát thuốc đen tuyền ra, Bắc Vũ Đường nhận chén, thừa dịp nó còn nóng, một hơi uống sạch, khong miệng lập tức cảm thấy cay đắng, đầu lưỡi càng đắng đến tê dại.

Đột nhiên, một mâm mứt hoa quả được đưa tới trước mặt nàng, Bắc Vũ Đường nhìn tiểu nhị kia một cái, tiểu nhị hướng về một phía cười ha hả.

"Cảm ơn." Bắc Vũ Đường cầm một miếng mứt đặt vào miệng, vị đắng trong miệng nhạt đi nhiều, "Vị tiểu ca này, có thể phiền ngươi đưa một phần tin cho Bắc gia ở Thành Đông không?"

Tiểu nhị nhận được chỗ tốt, tất nhiên sẽ không đùn đẩy, "Không thành vấn đề."

Bắc Vũ Đường lấy một lá thư dán kín đưa cho hắn, "Thỉnh ngươi đưa lá thư này đến Bắc phủ."

"Được."

Bên kia, hai nha hoàn đợi mãi không thấy Bắc Vũ Đường về, Tiểu Thuý lúc trước muốn đi theo mở miệng, "Lâu như vậy phu nhân còn chưa về, ta đi xem."

Tiểu Ngọc lại chẳng để ý lắm, "Ai nha, ngươi cũng đừng đi. Đại tiện hẳn sẽ lâu một chút. Phu nhân không lạc được đâu."

Tiểu Thuý vẫn còn là không yên tâm, "Ta vẫn nên đi xem sao."

Tiểu Ngọc thấy nàng ta khăng khăng muốn đi, cũng không ngăn cản, nhắc nhở một câu, "Ngươi để ý chút, đừng để phu nhân nhìn ra khác thường."

"Cái này ta biết."

Nếu để phu nhân biết các nàng giám thị nàng, lúc về sẽ không có trái ngon mà ăn.

Tiểu Thuý vừa xoay người, Bắc Vũ Đường đã đi đến.

Bắc Vũ Đường ra vẻ không thấy hành động của nàng ta, đi thẳng đến án trên bàn, tiếp tục hoàn thành bức hoạ còn dang dở. Lúc này, nàng hạ bút rất nhanh, mười lăm phút sau đã hoàn thành.

Nàng giao đồ cho chưởng quầy, dặn dò đi lại, bảo hắn phải điêu khắc sao cho tinh tế.

Ra khỏi cửa hàng, Bắc Vũ Đường nghiêng đầu nói với hai nha hoàn, "Chuyện hôm nay không được nói cho người ngoài, ngay cả Vương gia cũng không ngoại lệ."

Hai nha hoàn liếc nhau, cười đáp, "Vâng."

Bắc Vũ Đường lại nói một câu, "Đây là kinh hỉ cho Vương gia, các ngươi nhất định phải giữ kín như bưng cho ta."

"Vâng."

Xong chính sự, Bắc Vũ Đường cũng không dừng lại, về thẳng Tĩnh Vương phủ.

- Hôm sau-

Con dâu cả Bắc gia tới bái phỏng, Bắc Vũ Đường nghe tin, sai người mời nàng ấy đến hậu hoa viên. Vừa đến trước hậu hoa viên, đã thấy một nữ tử đoan trang hiền thục ngồi trong đình hóng gió.

"Tẩu tẩu." Bắc Vũ Đường đi lên trước, thân mật gọi một tiếng.

Đại tẩu Bắc gia thấy nàng, lông mi khẽ nhếch, đứng lên hành lễ với nàng, "Gặp qua Tĩnh Vương phi."

"Tẩu tẩu đừng coi ta như người ngoài. Mau ngồi đi." Bắc Vũ Đường nâng nàng ấy dậy, ngồi lên ghế đá.

Bắc Vũ Đường nói với Tiểu Thuý, "Bảo phòng bếp làm bánh hoa quế và bánh mã đề mang qua, lại chuyển bị một bình trà hoa."

"Khó được nương nương còn nhớ ta thích món này." Đại tẩu Bắc gia cười nói, trong giọng nói lộ cảm giác thân mật.

Bắc Vũ Đường kéo tay tẩu tẩu, "Tẩu tẩu, cha mẹ có khoẻ không?"

"Công công và bà bà đều rất khoẻ mạnh."

"Đại ca, nhị ca và mọi người thì sao?" Bắc Vũ Đường quan tâm hỏi.

"Muội yên tâm, chúng ta rất tốt. Muội vẫn khoẻ chứ?"

"Phu quân đối xử với muội rất tốt." Bắc Vũ Đường thẹn thùng nói.

Đại tẩu Bắc gia thấy vậy, cũng an lòng hơn, "Chờ sang năm muội sẽ lại có thêm một cháu trai."

Hai mắt Bắc Vũ Đường sáng ngời, "Tẩu tử có sao?"

Đại tẩu Bắc gia cười gật đầu.

"Vậy thật đúng là một chuyện vui lớn." Bắc Vũ Đường lập tức quay đầu phân phó nha hoàn hầu hạ một bên, "Tiểu Ngọc, đến nhà kho mang mấy cuộn Gấm Tứ Xuyên và Kim Khí cho trẻ con tới đây."

Bắc Vũ Đường vốn còn nghĩ muốn lấy cớ gì sai Tiểu Ngọc đi, không ngờ đại tẩu Bắc gia lại chủ động cho nàng một lý do hoàn mỹ như vậy.

Tiểu Ngọc đáp lời rồi rời đi.

Chờ nha hoàn bên người đi hết rồi, Bắc Vũ Đường lập tức thu lại nụ cười, đại tẩu Bắc gia thấy vậy, trong lòng rất kinh ngạc, không rõ vì sao thái độ của nàng lại chuyển biến nhanh như vậy.

"Tẩu tẩu, chỗ muội có một phong mật thư, thỉnh tẩu nhất định phải chuyển cho đại ca." Bắc Vũ Đường lấy một phong thư từ cổ tay áo ra, lấy bàn che lấp đưa cho đại tẩu.

Đại tẩu Bắc gia trong lòng kinh ngạc không thôi, nàng ấy là người thông minh, lập tức hiểu tỉnh cảnh của tiểu cô này không tốt.

Nàng hơi kinh ngạc, trên mặt vẫn mỉm cười, nhanh chóng nhận lấy phong thư kia.

Kiếp trước, nguyên chủ Bắc Vũ Đường cũng từng đưa tin cho hai vị tẩu tẩu, lời người hầu nói, họ không tin. Đương trường không biểu lộ ra, mà là cách nửa tháng lại tới thăm nguyên chủ một lần, hợp với hai lần bái phỏng.

Trong quá trình bất động quan sát, cuối cùng xác nhận tình cảnh nguyên chủ không tốt.

Cũng là từ lúc ấy, đại ca Bắc gia bắt đầu điều tra Vũ Văn Trường Vân, sau đó có chuyện Bắc gia diệt môn.

Đại tẩu Bắc gia cũng là một nữ nhân thông minh, nghĩ đến vừa rồi nàng khiến nha hoàn rời đi, lại thấy nàng tiểu tâm cẩn thận. Xem ra tiểu cô này cũng không hạnh phúc như ngoại giới tuyên truyền.

Chờ đến lúc hai nha hoàn lục tục trở về, thấy các nàng đang nói chuyện rất vui. Chờ đến lúc Bắc Vũ Đường tiễn đại tẩu đi rồi, nàng mới quay lại phòng nghỉ ngơi. Tiểu Thuý lại báo cáo tình hình cho tổng quản.

- Bắc gia-

Bắc Chi Lâm đọc thư muội muội viết tin cho mình, thần sắc ngưng trọng, giữa mày là kích động tức giận.

Hắn ngàn vạn lần không ngờ, Tĩnh Vương lại là loại người này, mà muội muội mệnh gả qua ngang với sống thủ quả.

Bắc Chi Lâm rốt cuộc nghĩ thông suốt, lúc trước vì sao Tĩnh Vương lại chọn Bắc gia không quyền không thế, thì ra là vì cho rằng Bắc gia không quyền không thế thì dễ đắn đo, dễ bắt nạt.

Bắc Chi Lâm khống chế được cảm xúc, biết chuyện này không thể vội, giống như muội muội đã nói, tạm thời đừng nóng vội.

"Tiểu Lâm." Bắc Chi Lâm hướng về phía ngoài phòng hô một tiếng.

Một gã sai vặt vội vàng tiến vào, "Đại thiếu gia."

"Ngươi đi làm một chuyện cho ta." Bắc Chi Lâm nói thầm bên tai Bắc Lâm hồi lâu, "Dựa theo lời ta nói mà làm, hiểu chưa?"

Bắc Lâm gật gật đầu, "Thuộc hạ hiểu, thiếu gia."

"Đi nhanh về nhanh."

Ngày này, sau giờ ngọ, Ngôn Khanh từ Tĩnh Vương phủ về phủ, vừa vào đã thấy bọn hạ nhân thì thầm gì đó.

"Ta nói cho ngươi một bí mật lớn. Tĩnh Vương phi không thể sinh được hài tử."

"Không thể nào! Ngươi nghe từ đâu thế?" Có người hỏi.

Gã sai vặt bên người Ngôn Khanh đang chuẩn bị đi qua cảnh cáo đám phụ nhân thích nói lung tung, lại bị chủ tử nhà mình ngăn cản.

"Việc này là từ Bắc gia chảy ra, do chính bà vú từng nuôi Tĩnh Vương phi nói."

"Tĩnh Vương phi không sinh được hài tử, chẳng phải là phải bị từ sao."

"Ai u, nếu thế thật thì thảm lắm."

"Trước kia có biết bao nhiêu người hâm mộ Tĩnh Vương phi vận cứt chó gả được cho Tĩnh Vương, giờ chỉ có thể trách mệnh nàng không tốt."

Chờ họ nói không sai biệt lắm, gã sai vặt mới ho nhẹ một tiếng, làm mấy phụ nhân đang khua môi múa mép kia sợ hãi quỳ xuống đất thỉnh tội.

"Đứng lên đi." Ngôn Khanh không trách phạt, cũng chẳng nói một câu không phải, làm gã sai vặt đi theo hơi buồn bực.

Loại tình huống này, nếu là lúc trước, sẽ bị chủ tử mắng một trận.

Giờ chủ tử không những không nói câu nào, nhìn hắn như thế, tựa hồ tâm tình không tệ lắm.

Gã sai vặt nghi hoặc, lại thấy chủ tử mình đi về phía ngoài.

Gã sai vặt vội đuổi theo, hỏi, "Chủ tử, chúng ta đi đâu?"

"Tĩnh Vương phủ."

"A!" Gã sai vặt sửng sốt, không phải họ vừa từ Tĩnh Vương phủ ra sao, sao giờ lại quay lại?

"Chủ tử, không phải chúng ta vừa mới ra sao?"

"Ta vừa nhớ ra có một việc còn chưa làm."

Gã sai vặt thấy bước chân vội vàng của chủ tử, nhanh đến mức hắn phải chạy chậm mới đuổi kịp.

Chờ tới Tĩnh Vương phủ, Ngôn Khanh đi thẳng đến thư phòng, gã sai vặt bị ngăn ở ngoài sân, lại thấy chủ tử nhà mình không bị ngăn cản chạy đi.

"Vương gia đâu?" Ngôn Khanh từ thư phòng ra, hỏi thủ vệ.

"Vương gia đến sân của Vương phi dùng bữa." Hộ vệ biết địa vị của Ngôn Khanh trong lòng Vương gia, không dám dấu diếm.

Ngôn Khanh nhíu mày.

Vũ Văn vậy mà lại đến viện của nàng dùng bữa, nếu là lúc trước, chuyện này là chuyện tuyệt đối không xảy ra. Hắn biết mà, nữ nhân kia rất nguy hiểm.

"Ngươi đi nói cho Vương gia, ta có việc gấp tìm hắn."

Hộ vệ sửng sốt, chợt đáp, "Tuân lệnh."

Trong chủ viện, Bắc Vũ Đường nhìn khách ít đến Vũ Văn Trường Vân, nhìn ánh mắt xâm lược không thèm che dấu của hắn, có vẻ đêm nay lại muốn bắt đầu gieo giống. Đây hẳn là thu phục xong bình dấm chua Ngôn Khanh, mới lại chạy đến chỗ nàng đây mà.

"Phu quân, đây là cá quế chàng thích ăn. Ta cố ý bảo phòng bếp hấp, bảo trì thịt cá nguyên nước nguyên vị. Chàng nếm thử xem."

Bắc Vũ Đường gắp một miếng cá quế vào bát hắn.

Vũ Văn Trường Vân có thói ở sạch nhỏ, nhìn cá trong bát, nhưng lại không thể không ăn.

Bắc Vũ Đường thấy hắn gian nan nuốt cá, gắp đồ ăn càng chăm chỉ.

"Phu quân, chàng nếm thử món này xem."

"Nàng cũng ăn nhiều một chút." Vũ Văn Trường Vân gắp một miếng thịt vào bát của nàng.

Bắc Vũ Đường cũng rất ghét bỏ, một lần nữa gắp khối thịt kia vào bát của hắn, "Phu quân, ta nhớ rõ chàng yêu nhất món thịt này, chàng ăn nhiều một chút."

Đúng lúc này, một hộ vệ vội vàng tiến vào, hành lễ với hai người rồi đi đến nói thầm bên tai Vũ Văn Trường Vân vài câu. Hộ vệ lui ra sau, Vũ Văn Trường Vân vẻ mặt áy náy nói với Bắc Vũ Đường, "Vũ Đường, có việc gấp, ta phải đi xử lý trước. Nàng ăn từ từ, ăn nhiều một chút."

"Vâng." Bắc Vũ Đường đứng lên đưa tiễn, "Cung tiễn Vương gia."

Nhìn Vũ Văn Trường Vân đi rồi, Bắc Vũ Đường nhìn cả bàn đầy đồ ăn, ăn uống tốt hơn hẳn.

Khi Bắc Vũ Đường ăn uống thoả thích, thư phòng lại là một cảnh tượng khác.

Vũ Văn Trường Vân vừa tiến vào thư phòng đã mở miệng hỏi, "Xảy ra chuyện gì mà lại vội muốn gặp ta như vậy?"

Ngôn Khanh nhớ hắn vừa từ nơi của nữ nhân kia ra, trong lòng lại không thoải mái, nhưng nghĩ đến việc nàng lập tức không phải uy hiếp của mình, cảm thấy đỡ hơn hẳn.

"Ta tra được một chuyện, chuyện này liên quan đến Bắc Vũ Đường." Ngôn Khanh trịnh trọng nói.

Vũ Văn Trường Vân hơi nhếch mày, "Chuyện gì?"

"Bắc Vũ Đường không thể sinh đẻ." Ngôn Khanh nói xong, dùng vẻ mặt chờ mong nhìn Vũ Văn Trường Vân.

"Có bằng chứng không?" Mày Vũ Văn Trường Vân nhăn chặt.

Vừa nói đến chứng cứ, Ngôn Khanh lại giật mình, ban nãy hắn nghe được chuyện này, trong đầu chỉ có một suy nghĩ muốn làm Vũ Văn biết chuyện này, lại quên đi chứng thực.

"Chuyện này, ta..."

Vũ Văn Trường Vân vừa thấy hắn như vậy đã hiểu.

Hắn hít sâu một hơi, cầm tay Ngôn Khanh, "Ngôn Khanh, ta biết ngươi không thích nàng. Ta có thể bảo đảm với ngươi, ta chỉ yêu mình ngươi."

Ngôn Khanh trừng mắt, vẻ mặt bị thương nhìn Vũ Văn Trường Vân, "Ngươi không tin ta?"

Vũ Văn cho rằng mình cố ý hãm hại nữ nhân kia?!

Vũ Văn vì nữ nhân kia, không tin lời mình!

Đáy lòng Ngôn Khanh dâng lên cảm giác bị người phản bội.

Hắn một tay đẩy Vũ Văn ra, "Ngươi thay đổi!"

Vũ Văn Trường Vân thấy biểu tình bị thương của hắn, kinh giác phát hiện những lời mình vừa nói làm hắn tổn thương, vội vàng bổ cứu, "Ngôn Khanh, ta phải làm sao ngươi mới tin? Tâm ý nhiều năm của ta với ngươi, ngươi còn không rõ sao?"

Hắn nói, chẳng những không làm Ngôn Khanh tiêu tan, mà càng thêm khó chịu.

"Trước kia ngươi sẽ không hoài nghi ta. Giờ vì nàng, ngươi lại cho rằng là ta bịa đặt." Ngôn Khanh rất thất vọng về Vũ Văn Trường Vân.

Trực giác của hắn quả nhiên không sai, Bắc Vũ Đường là khắc tinh của hắn.

"Nếu ngươi thực sự thích nàng, chỉ cần ngươi mở miệng, ta sẽ chủ động rời đi." Trong xương cốt Ngôn Khanh vẫn còn ngạo khí.

Vũ Văn Trường Vân thấy mặt hắn hiện lên nét đạm mạc xa cách, nhớ lại lúc hai người vừa mới gặp, hắn cũng là như vậy. Làm người ta cảm giác hắn cự người vạn dặm, làm mình muốn chinh phục hắn.

Vốn hơi tức giận, nghĩ đến chuyện cũ, lửa giận cũng tiêu, Vũ Văn Trường Vân ôn nhu nói, "Ta không hoài nghi ngươi, dù sao đây là đại sự, liên quan đến con của chúng ta. Chuyện này ra sẽ đi điều tra rõ."

Ngôn Khanh hừ lạnh một tiếng, cũng không cho hắn sắc mặt tốt.

Vũ Văn Trường Vân nhìn thấy hắn giận dỗi, chỉ có thể dỗ cho hắn vui vẻ, nhưng nói miệng không được, nên Vũ Văn Trường Vân dùng hành động thực tế chứng minh luôn.

Đêm hôm đó, thư phòng liên tục truyền đến những âm thanh lang cang lách cách, mãi đến sau nửa đêm mới ngừng lại.

Buổi sáng Bắc Vũ Đường dậy tập thể dục, cố ý đi qua bên cạnh, quả nhiên thấy mới sáng sớm Ngôn Khanh đã từ thư phòng ra. Nhìn mệt mỏi trên mặt hắn, không cần nói cũng biết hai người hài hoà cả đêm.

Hôm qua Vũ Văn Trường Vân vội vàng rời đi, hẳn là vì Ngôn Khanh.

Xem ra bên ca ca đã động thủ, hiệu quả này không tệ.

Giữa trưa, lão phu nhân thỉnh danh y tới, mỹ danh là muốn điều dưỡng thân thể cho nàng.

"Đại phu, ta có bị làm sao không?" Bắc Vũ Đường biết rõ còn cố hỏi.

Đại phu kia đã sớm bị phía trên phân phó qua, kiểm tra được gì cũng không được nói, chỉ có thể cười: "Thân thể phu nhân không có vấn đề gì lớn, chỉ là hơi nhiễm hàn, lão phu khai cho ngài mấy toa thuốc bổ huyết, điều trị một chút là được rồi."

"Vậy phiền ngài." Bắc Vũ Đường quay đầu phân phó với nha hoàn, "Tiểu Thuý, đưa đại phu ra ngoài."

"Vâng. Vương đại phu, thỉnh."

Bắc Vũ Đường nhìn bọn họ rời đi, tâm tình không tệ.

Rất nhanh họ sẽ biết mình là một người không thể sinh nhi dục nữ.

Bắc Vũ Đường vẫy lui toàn bộ nha hoàn trong phòng, "Ta muốn nghỉ ngơi, nếu không có việc, chớ tới quấy rầy."

"Vâng."

Khi toàn bộ nha hoàn lui xuống rồi, Bắc Vũ Đường dựa trên giường, trong lòng mặc niệm, "Hệ thống, tôi muốn xem tình huống trong thư phòng Vũ Văn Trường Vân."

[Có sử dụng Thiên Lý Nhãn không?]

"Có."

[Đinh!]

Sau đó, trước mắt Bắc Vũ Đường như xem phim điện ảnh, hình ảnh rõ ràng là thư phòng của Vũ Văn Trường Vân. Trong thư phòng có một lão giả xuất hiện, người này chính là đại phu vừa ra khỏi phòng Bắc Vũ Đường.

"Hồi bẩm Vương gia, thân thể Vương phi không có trở ngại gì, chỉ là......" Lão đại phu muốn nói lại thôi.

"Chỉ là cái gì?"

"Thân thể Vương phi không nên thụ thai." Lão đại phu nói xong, sợ Tĩnh Vương phát hoả, cúi đầu rụt cổ.

"Một chút cơ hội cũng không có sao? Bổn vương muốn ngươi nói thật, nếu có nửa câu dối trá, cả nhà già trẻ lớn bé của ngươi sẽ không thấy được mặt trời ngày mai." Vũ Văn Trường Vân lạnh lùng nói.

Lão đại phu sợ tới mức không dám lau mồ hôi lạnh trên trán, "Rất khó mang thai."

"Ngươi đi xuống đi." Vũ Văn Trường Vân phất tay với lão, lão đại phu như được đại xá, vội vàng rời khỏi thư phòng.

Trong thư phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, trên mặt Ngôn Khanh không che dấu được vui mừng, nhưng thấy sắc mặt Vũ Văn không tốt, nụ cười lập tức phai nhạt.

"Sao nào? Ngươi đang khổ sở thay nàng ta sao?" Ngôn Khanh sắc bén hỏi, giọng nói chua lòm.

Vũ Văn Trường Vân thu lại khó chịu trong đáy lòng, cười nói: "Sao có thể, ta chỉ cảm thấy có hơi tiếc nuối. Nếu là như thế, giờ chúng ta lại đi tìm người, thật là phiền toái."

Ngôn Khanh không tin lời hắn, trực tiếp hừ lạnh một tiếng, "Hiện giờ tin ta không lừa ngươi rồi chứ? Nàng không thể sinh dục, lại còn gả cho ngươi, thật là đáng giận. Giờ ngươi tính xử lý nàng thế nào?"

Vũ Văn Trường Vân có hơi do dự, nếu là ba tháng trước, hắn sẽ không do dự, nhưng gần đây đáy lòng hắn có hơi không tha, không bỏ được khiến nàng chết.

Ngôn Khanh quá hiểu hắn, hắn chỉ hơi dừng, Ngôn Khanh đã hiểu.

Nữ nhân kia tuyệt đối không thể giữ lại.

"Chẳng lẽ ngươi động tình với nàng, không bỏ được?" Ngôn Khanh lạnh lạnh châm chọc.

Vũ Văn Trường Vân đối mặt với đôi mắt châm chọc của Ngôn Khanh, áp không tha trong đáy lòng xuống, "Sao có thể. Ta đang suy nghĩ xem nên xử lý nàng thế nào."

Ngôn Khanh không chọc thủng hắn, "Ta có một chủ ý."

"Cái gì?"

"Vương gia cũng biết đương kim thánh thượng kiêng kị ai?" Ngôn Khanh hỏi.

"Tất nhiên là Tiêu Dao Vương."

"Quá một tháng nữa là dạ yến Trung thu, nghe nói Tiêu Dao Vương sẽ tham dự lần Dạ yến Trung thu này." Ngôn Khanh nói tới đây, Vũ Văn Trường Vân cũng vẫn chưa hiểu.

"Trong dạ yến Hoàng gia, Tiêu Dao Vương ngủ cùng giường với Tĩnh Vương phi, các lão thần duy trì Tiêu Dao Vương trong triều tất nhiên sẽ thất vọng với hắn. Người vui nhất, không ai khác chính là Hoàng thượng."

"Vương gia là người bị hại, sẽ được mọi người đồng tình, cũng khiến Hoàng thượng càng coi trọng ngươi. Còn người mất trinh tiết, còn mặt mũi nào sống trên đời. Có thể nói là một hòn đá trúng mấy con chim."

"Nàng có thể giúp Vương gia bước thêm một bước trên con đường làm quan, cũng coi như chết có ý nghĩa. Vương gia, ngươi thấy sao?" Ánh mắt Ngôn Khanh sáng quắc nhìn Ngôn Khanh.

Vũ Văn Trường Vân hơi rối rắm, chung quy lợi ích vẫn thắng. Điểm không tha trong đáy lòng, trước mặt lợi ích, chẳng là gì cả.

"Không tệ, theo lời ngươi đi." Vũ Văn Trường Vân lộ vẻ tàn nhẫn.

Ngôn Khanh vừa lòng cười.

Như vậy là có thể diệt trừ nữ nhân kia rồi.

Bên kia, Bắc Vũ Đường nhớ toàn bộ những lời hai người kia mưu bàn, mắt thấy hai kẻ kia lại hứng tình, làm loại chuyện này, nhanh chóng bảo hệ thống ngắt hình ảnh.

Ngôn Khanh này thật đủ âm hiểm.

Dạ yến Trung thu chứ gì, đến lúc đó xem ai mới là người chiến thắng thực sự đi.

Khi biết Bắc Vũ Đường không thể sinh con, Vũ Văn Trường Vân không hề ngủ ở phòng nàng nữa, cuộc sống lại giống trước kia. Vũ Văn Trường Vân tiếp tục sắm vai trượng phu tốt, Bắc Vũ Đường vẫn sắm vai hiền lương thục đức của mình.

Một tháng rất nhanh trôi qua, Dạ yến Trung thu mọi người chờ đợi cuối cùng cũng tới.

Dạ yến Trung thu đến, là Tĩnh Vương phi, tất nhiên nàng phải lộng lẫy tham gia. Cả một ngày, Bắc Vũ Đường bị bọn nha hoàn trang điểm chải chuốt. Chờ đến lúc nàng ra khỏi phòng, Vũ Văn Trường Vân nhìn nữ tử ung dung hoa quý trước mặt, sững sờ đương trường.

Khí thế quanh thân tản ra, trong nháy mắt đó, hắn có cảm giác thấy được một sủng phi lăng liệt.

"Vương gia." Bắc Vũ Đường cười xinh đẹp với hắn.

Vũ Văn Trường Vân phục hồi tinh thần, đi lên phía trước, "Hôm nay nàng cũng rất đẹp."

Nếu là ngày xưa, Bắc Vũ Đường đã sớm cười ngượng ngùng, lúc này nàng lại tự nhiên hào phóng nở nụ cười xinh đẹp.

Vũ Văn Trường Vân nhìn nàng mà sáng cả mắt.

Ngôn Khanh là sai vặt đồng hành, đứng một bên nhìn hai người hỗ động, trong mắt tràn đầy kích động đố kỵ, đôi tay nắm chặt thành quyền.

Nữ nhân này quả nhiên không đơn giản.

Nhưng mà, sắp kết thúc rồi.

Lên xe ngựa, Vũ Văn Trường Vân nhìn Bắc Vũ Đường minh diễm động lòng người, nghĩ đến qua hôm nay sẽ không còn được gặp nàng nữa, đáy lòng hắn có phần không tha, nhưng nghĩ đến lợi ích mình có thể đạt được, lại ấn không tha này xuống.

Xe ngựa đưa hai người đến cửa cung sau, lộ trình tiếp theo họ cần đi bộ đến đại điện mở đại tiệc.

Đối mặt với hoàng cung kim bích huy hoàng, Bắc Vũ Đường mắt nhìn thẳng, không chút tò mò. Lúc trước, ở thế giới vị diện trước, sống trong hoàng cung rồi, giờ cũng chẳng hiếm lạ.

Có lẽ, trong mắt nhiều người, có thể ở đây là một việc cực kỳ hạnh phúc, càng có nhiều người mong muốn làm sủng phi mà tới đây, nơi này là nơi mà các nàng cả đời mơ ước.

Nhưng mà, trong mắt Bắc Vũ Đường, nơi này là một nhà giam, một nhà giam bằng vàng.

Nàng không khỏi nhớ tới lúc mình còn là Thần Quý phi, nhớ tới Nam Thiệu Thiên.

Một đười đó, những phi tần ở trong lâu đài kim bích huy hoàng này, có mấy ai hạnh phúc?

Không biết giờ anh đang ở đâu!

Vũ Văn Trường Vân chú ý tới nàng thất thần, thấp giọng hỏi, "Làm sao vậy?"

Giọng hắn thành công lôi lại lực chú ý của nàng, Bắc Vũ Đường khẽ nở nụ cười, "Không sao, chỉ là có hơi khẩn trương."

Vũ Văn Trường Vân không nghi ngờ, dắt tay nàng, nhẹ nhàng vỗ về, "Không phải sợ, có ta ở đây rồi."

"Vâng." Bắc Vũ Đường vẻ mặt cảm động nhìn hắn.

Vũ Văn Trường Vân nhẹ nhàng vuốt mũi nàng, ngọt nị không nói lên lời.

Thái giám đi trước dẫn đường thoáng nhìn qua, cực kỳ hâm mộ Bắc Vũ Đường.

Tĩnh Vương quả là quá yêu thương Tĩnh Vương phi.

Trên đường cũng có không ít người chú ý tới, một đám không khỏi nghé mắt nhìn lại, phàm là nữ quyến đều nhìn Bắc Vũ Đường bằng ánh mắt hâm mộ. Vị trí yến hội là căn cứ vào địa vị mà xếp. Tĩnh Vương lại là một Vương gia có thực quyền, tất nhiên là ngồi gần Hoàng đế nhất.

Bắc Vũ Đường ngồi ngay cạnh Vũ Văn Trường Vân, hai người sóng vai.

Trước khi khai tịch, mọi người chờ Hoàng thượng đến. Khi thái giám hô lớn, mọi người trong đại điện sôi nổi quỳ xuống hành lễ, miệng hô to ba lần "vạn tuế"!

"Chúng ái khanh bình thân, ban tọa."

"Tạ ngô hoàng."

Mọi người động tác chỉnh tề yên lặng nhập toạ. Chờ nhập toạ xong, Xích Đế bắt đầu nói một vài lời, mọi người phía dưới chỉ cần cung kính nghe là được.

Chờ đến khi ca vũ lên đài, lúc này mới xem như chính thức khai tịch.

Bắc Vũ Đường tò mò nên nhìn thoáng qua Xích Đế thượng vị, mày kiếm tinh lãng, giữa mày lộ ra một cỗ anh khí, diện mạo của hắn không phải loại tuấn mỹ như Vũ Văn Trường Vân, mà thuộc loại dễ coi.

Ánh mắt đầu tiên không thể đoạt mắt người, nhưng nhìn lâu, ngược lại còn thu hút hơn cả Vũ Văn Trường Vân.

Không biết có phải do ánh mắt của nàng quá nóng hay không, Xích Đế đột nhiên nhìn qua đây, hai người không hề dự đoán được đối mắt nhau.

Bắc Vũ Đường hơi sửng sốt, cũng không kinh hoảng, hơi hơi gật đầu với Xích Đế ở trên một cái, ra vẻ uống rượu thu hồi ánh mắt.

Xích Đế ngồi trên thấy hành động của nàng, đáy mắt lộ vẻ kinh ngạc.

Nữ tử này không sợ hắn! Không giống nữ tử khác vừa đối mắt với hắn đã sợ đến kinh hoàng thất thố, hiếm khi có trấn định. Cho dù có một hai vị như vậy, hắn vẫn có thể nhìn ra khẩn trương và sợ hãi trong mắt họ.

Nhưng mà người trước mắt, nàng trấn định, tuyệt đối không phải chỉ là mặt ngoài.

Có Vũ Văn Trường Vân mở đầu, những người khác cũng sôi nổi kính rượu Hoàng thượng.

Bắc Vũ Đường bất động thần sắc nhìn toàn trường, vẫn chưa nhìn thấy Tiêu Dao Vương trong kế hoạch của bọn họ. Xem ra vị Tiêu Dao Vương kia không tới, không biết bọn họ định thay đổi sách lược, hay là án binh bất động đây.

Quá ba tuần rượu, một cung tì rót rượu lặng lẽ đi đến bên người Vũ Văn Trường Vân, tranh thủ lúc rót rượu báo cáo, "Tiêu Dao Vương xuất hiện."

Bắc Vũ Đường chưa nghe được họ nói gì, nhưng nhìn biểu tình của Vũ Văn Trường Vân cũng đoán được đôi chút.

Xem ra ông trời rất chiếu cố bọn họ, vị Tiêu Dao Vương kia tới.

"Nô tỳ đáng chết, nô tỳ đáng chết." Tiểu cung nữ kinh sợ quỳ xuống tạ tội.

Vũ Văn Trường Vân cũng mở miệng, "Đi thay quần áo đi."

Bắc Vũ Đường mỉm cười nhìn hắn, "Ta đi thay."

"Ừ, đi nhanh về nhanh." Đáy mắt Vũ Văn Trường Vân hiện lên nét không tha, nhưng chỉ lướt qua trong giây lát.

Bắc Vũ Đường đứng dậy yên lặng đi theo cung nữ kia rời khỏi yến hội, bọn họ rời đi cũng không khiến quá nhiều người chú ý, lực chú ý của họ đều bị Đế Hậu thân mật hấp dẫn.

Ra khỏi điện, Bắc Vũ Đường đi theo tiểu cung nữ vào sau điện. Nàng dù chưa từng tới đây, nhưng cũng biết người này đang dẫn nàng rời khỏi tiền điện.

"Còn mất bao lâu nữa?" Bắc Vũ Đường hỏi.

Tiểu cung nữ mỉm cười, "Ở cung điện phía trước, sắp đến rồi."

Một chén trà nhỏ sau, hai người đến một thiên điện, tiểu cung nữ đẩy cửa ra.

"Vương phi nương nương, thỉnh." Tiểu cung nữ mỉm cười nhìn nàng.

Hai người tiến vào thiên điện, trên giường thiên điện đặt mấy bộ quần áo, trong điện châm hương.

"Đây là hương gì? Mùi hương thật đặc biệt." Bắc Vũ Đường mở miệng hỏi.

"Đây là Mê Điệt Hương thường dùng trong cung, có tác dụng ngưng khí an thần." Tiểu cung nữ vừa nói, ánh mắt hơi loé.

Bắc Vũ Đường đi đến mép giường, nhìn ba bộ quần áo chỉnh tề đặt trên đó.

"Vương phi nương nương, người có thể lựa chọn đồ mình thích. Nô tỳ gọi thêm mấy người qua trang điểm lại giúp nương nương được không?" Tiểu cung nữ một bộ suy nghĩ cho nàng.

"Được." Bắc Vũ Đường không từ chối.

Tiểu cung nữ rời khỏi cung điện, hơn nữa còn tri kỷ đóng cửa lại. Cả cung điện kín không kẽ hở, Mê Điệt Hương trong không khí ngày càng nồng. Tiểu cung nữ vẫn luôn canh giữ bên ngoài, chốc lát sau, một tiếng bước chân nhỏ vang lên.

"Sao rồi?" Đó là một giọng nam thanh lãnh.

Bắc Vũ Đường nghe được, khóe môi gợi lên một nụ cười.

"Nàng đã ở bên trong, giờ hẳn đã bị mê choáng rồi."

"Ừ." Ngôn Khanh lãnh đạm lên tiếng, "Đem thứ này giao cho Tiêu Dao Vương, nói là có cố nhân chờ hắn ở đây."

"Dạ." Tiểu cung nữ nhận đồ xong, vội vàng rời đi.

Ngôn Khanh đẩy cửa ra, thấy Bắc Vũ Đường nằm không nhúc nhích trên giường.

Con ngươi u lãnh của Ngôn Khanh nhìn nàng chằm chằm, "Ngươi chớ trách chúng ta, chúng ta cũng là bất đắc dĩ. Ngươi yên tâm, chờ ngươi rời khỏi đây, chúng ta sẽ đối xử tử tế với Bắc gia, cũng coi như thù lao lần hy sinh này của ngươi."

Ngôn Khanh nối xong, xoay người rời đi.

Đột nhiên, có gió mạnh từ sau đánh úp lại, Ngôn Khanh nghiêng đầu, lại không thể tránh. Hắn vừa nghiêng đầu, trước mắt đã chỉ còn một màu đen.

"Đùng" một tiếng, Ngôn Khanh ngã xuống đất.

Bắc Vũ Đường lấy bột phấn từ trong tay áo ra, rải vào lò hương, Mê Điệt Hương nồng đậm, che dấu mùi hương lạ lùng như có như không kia.

Sau khi Bắc Vũ Đường rời khỏi đây, một tiểu thái giám vừa đánh ngất Ngôn Khanh đột nhiên quỳ gối xuống trước mặt Bắc Vũ Đường, "Đại tiểu thư, nô tài lần này phụng mệnh Đại công tử, chờ Đại tiểu thư phân phó."

Lúc trước ca ca biết được kế hoạch của nàng, đã nói cho nàng biết trong cung sẽ có người hỗ trợ, chắc hẳn là người trước mặt. Ca ca là một Tu soạn nho nhỏ ở Hàn Lâm Viện, cắm được một hai quân cờ vào cung đã tốn rất nhiều công sức.

Nếu không phải Bắc gia không có chỗ dựa, bằng tài hoa của ca ca, đã sớm lên chức.

"Có bằng chứng không?" Bắc Vũ Đường cẩn thận hỏi.

Tiểu thái giám lấy ra một tín vật, Bắc Vũ Đường nhìn khối ngọc bội kia, nói với đối phương, "Ngươi đi giúp ta làm hai việc."

"Tìm được cung nữ vừa rời khỏi đây, xử trí nàng ta, còn nữa..."

Nửa ngày sau, tiểu thái giám nhanh chóng rời đi.

Bắc Vũ Đường đóng cửa điện lại.

Bên kia, Vũ Văn Trường Vân đang chờ kết quả ở trong yến hội, nhìn như cùng những người này vui đùa, ánh mắt lại thường xuyên nhìn về phía bên ngoài.

Sao Ngôn Khanh còn chưa trở về?

Chỉ cần hắn về, mình mới bắt đầu được.

Đúng lúc này, một tiểu cung nữ bưng chén rượu, đi đến bên cạnh Vũ Văn Trường Vân, "Tĩnh Vương, có người kêu nô tỳ giao vật này cho ngài, vị công tử kia thỉnh ngài mau chóng đi qua."

Vũ Văn Trường Vân nhìn thấy ngọc bội kia, đồng tử co rụt lại, trầm giọng hỏi, "Hắn đang ở đâu?"

Tiểu cung nữ dường như bị hắn dọa sợ, thân mình run nhè nhẹ, "Ở... ở thiên điện."

"Dẫn ta qua."

"Vâng."

Vũ Văn Trường Vân đứng lên, nội các đại thân bên cạnh mở miệng dò hỏi, "Tĩnh Vương đại nhân định đi đâu vậy?"

"Phu nhân lâu chưa về, bổn vương đi xem." Vũ Văn Trường Vân cười trả lời.

Nội các đại thần cười ha ha, "Tĩnh Vương và Tĩnh Vương phi quả nhiên như hình với bóng, mới tách ra một lát đã nhớ như thế."

Vũ Văn Trường Vân chỉ cười không nói.

Vũ Văn Trường Vân đi theo tiểu cung nữ ra ngoài điện, hai người vừa tới một mảnh đất không người, hắn đột nhiên bóp cổ tiểu cung nữ, tiểu cung nữ kinh ngạc nhìn hắn, ảnh ngược trong mắt là gương mặt tràn đầy âm ngoan.

"Nói, ai phái ngươi tới?" Vũ Văn Trường Vân lạnh giọng chất vấn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi