MAU XUYÊN NGHỊCH TẬP: BOSS THẦN BÍ, ĐỪNG TRÊU CHỌC LUNG TUNG

Tác giả: Vân Phi Mặc

Thành Trường An ồn ào huyên náo, thảm án diệt môn một nhà Trương Tam lần thứ hai khai đường thẩm án.

Quan chủ thẩm lần này là Thừa tướng Chu Công Cẩn, Ngự sử đại phu Chu Thiên, Hình bộ thượng thư Dương Thiên Tế cùng thẩm án. Từ khi Nam Đường Quốc khai quốc tới nay, lần đầu tiên xuất hiện tình huống tam đường hội thẩm cho một vụ án dân sự.

Còn chưa khai đường, bá tánh trong thành đã sớm tới cửa nha môn chờ sẵn.

- Mộc phủ-

"Chúng ta phải mau lên, bằng không sẽ không có chỗ mà đứng." Đại Hương thúc giục.

Tiểu Mặc Nhi đi từ trong phòng ra, "Không đâu."

"Mặc Nhi thiếu gia, ngươi không biết rồi. Hôm nay có rất nhiều người chờ phán xét. Lúc sáng ta đi mua đồ ăn đã thấy có người sáng sớm đã chạy từ ngoài thành vào chờ phán xét đấy."

"Không sao. Đợi lát nữa, nhất định tỷ có thể đứng đằng trước. Chúng ta chờ một lát, đồ ta cần chưa tới."

Cậu vừa nói xong, cửa viện đã bị mở ra.

Tiết Thiên thở hồng hộc khiêng một thứ cùng loại với kiệu mà lại không phải kiệu vào.

"Mặc Nhi thiếu gia, lấy thứ này tới làm gì?" Đại Hương nghi hoặc.

Tiểu Mặc Nhi không giải thích, dùng hành động trả lời.

Cậu ghé lên trên, sau đó đắp thảm.

"Ngươi định..." Đại Hương đã hiểu.

Tiểu Mặc Nhi cười hì hì, "Ta là người ăn một trăm trượng, mới chưa được bao lâu, vết thương chắc chắn chưa khỏi, tỷ nói có phải không?"

Đại Hương cười, "Phải phải. Mặc Nhi thiếu gia của chúng ta suy nghĩ chu đáo."

"Ám Dạ, ngươi còn ở trong phòng làm gì? Mau ra đi, chúng ta đi thôi."

Ám Dạ đi từ trong phòng ra, trên người còn có một cái bọc.

"Ngươi phải đi à?"

Ám Dạ không để ý đến Đại Hương, đi thẳng tới trước mặt Tiểu Mặc Nhi, một tay nâng một đầu cái giá lên. Tiết Thiên thấy vậy, vội nâng đầu còn lại lên.

Hai người khiêng Tiểu Mặc Nhi đi về phía nha môn.

Dọc đường gặp không ít bá tánh chờ phát xét trước nha môn. Bọn họ thấy Tiểu Mặc Nhi nằm trên giá, sôi nổi tránh đường.

Có người không hiểu, thắc mắc hỏi ra, "Đó là hài tử nhà ai thế, sao lại nằm bên trên, còn để người nâng?"

Người bên cạnh lập tức phổ cập thông tin cho hắn, "Đứa nhỏ này nổi danh lắm. Hắn là Tú tài sáu tuổi, tiểu thần đồng đấy."

"Chính là hài tử hiếu thuận đi gõ Đăng Văn Cổ vì giải oan cho mẫu thân?"

"Đúng vậy. Đứa nhỏ này thật hiểu chuyện, dù bị thương nặng, bị nâng cũng phải tới chờ phán xét. Lòng hiếu thảo này thật đáng quý."

Người xung quanh đều gật đầu.

Khi tới gần cửa nha môn, bốn phương tám hướng chen chúc người.

Họ đều nhận ra Tiểu Mặc Nhi, một đám tiến lên chào hỏi, an ủi cậu.

"Tiểu thần đồng, ngươi đừng lo, mẫu thân ngươi sẽ không sao đâu."

"Tiểu thần đồng, vết thương đã đỡ chưa? Chỗ ta còn kim sang dược tốt nhất, ngươi cầm dùng đi."

Tiểu Mặc Nhi tiếp nhận, liên tục nói cảm tạ họ.

"Cám ơn các thúc thúc, bá bá, thẩm thẩm, tỷ tỷ."

Càng tới gần cửa nha môn, người chạy qua hỏi thăm càng nhiều. Đoàn người Tiểu Mặc Nhi liên tục cảm tạ, đặc biệt là Tiểu Mặc Nhi, nói cảm tạ chân thành tha thiết, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.

Người chen trước cửa nha môn thấy họ tới thì sôi nổi tránh ra một con đường, để họ đứng trước.

Tiểu Mặc Nhi liên tục xua tay, "Các thúc thúc thẩm thẩm không cần phải vậy, chúng ta đứng sau cũng được."

"Không được đâu. Sao chúng ta có thể chắn trước ngươi được." Có đại thẩm nói, sau đó những người đứng trước đều dịch người ra sau, nhường vị trí xem tốt nhất ra.

Tiểu Mặc Nhi cảm động chắp tay với các thúc thúc thẩm thẩm, nước mắt lưng tròng, giọng nói nghẹn ngào, "Cảm ơn mọi người. Sau khi mẫu thân ra tù, chắc chắn sẽ báo đáp mọi người."

Đại thẩm đó xua tay, "Việc nhỏ thôi, tiểu thần đồng chớ để trong lòng."

"Cần, cần. Mẫu thân từng dạy ta, dù ân tình lớn hay nhỏ thì đều phải khắc ghi trong tâm khảm. Hôm nay các vị thúc thúc thẩm thẩm quan tâm Mặc Nhi, Mặc Nhi khắc ghi trong tâm khảm."

"Ai ui, tiểu thần đồng có khác. Nói rất đúng."

Một đám người khoa trương khen ngợi liên tục.

Đại Hương đứng bên trợn tròn mắt, cuối cùng cũng hiểu vì sao cậu có thể chắc chắn là họ sẽ đứng trước.

Bốn người đứng lại, yên lặng chờ đợi khai đường.

Các quan chủ thẩm ngồi xuống, một tiếng kinh đường mộc vang lên.

Dương thượng thư lên tiếng, "Thăng đường."

"Uy vũ"~~

"Uy vũ"~~

Bá tánh đứng ngoài công đường đều yên lặng lại.

"Giải phạm nhân lên."

Bắc Vũ Đường bị mang lên công đường, bá tánh bên ngoài đều tò mò nhìn nàng. Nàng chính là nhân vật được nhắc đến nhiều nhất gần đây, không chỉ trong thành Trường An, mà còn cả đầu đường cuối ngõ khu thiên tai.

"Dân phụ Mộc Chi Đào tham kiến ba vị đại nhân." Bắc Vũ Đường quỳ gối trên công đường.

"Buổi tối đầu tháng ba, một nhà bốn người Trương Tam bị người giết hại tàn nhẫn, Vương Thiết Trụ chỉ ra và xác nhận, phạm nhân chính là Nhị đương gia Lôi thị Mộc Chi Đào. Nguyên nhân là vì cuối tháng trước, Trương Tam đùa giỡn Mộc Chi Đào, hai người xảy ra tranh cãi, lúc đó có Tôn thị và Tiền thị thấy được, có thể chứng minh. Vì tranh cãi, Mộc Chi Đào nổi lên sát tâm, nên nhân lúc đêm khuya lẻn vào nhà Trương Tam, tàn nhẫn giết hại bốn người, hơn nữa còn phanh thây Trương Tam, hành động cực kỳ ác liệt."

"Sau khi khám xét hiện trường, phát hiện trong tay người chết có một cái khăn lụa, chủ nhân cái khăn chính là Mộc Chi Đào. Hơn nữa lại có Vương Thiết Trụ là nhân chứng. Nhân chứng vật chứng đầy đủ, nguyên nhân giết người cũng có, nên phán định Mộc Chi Đào tội giết người."

"Bản quan hỏi ngươi, ngươi có ký tên ấn dấu tay nhận tội hay không?"

Bắc Vũ Đường nói, "Ta chưa bao giờ ký, còn dấu tay trên đó là do có người mê choáng ta, ấn xuống lúc ta không biết gì."

Lời vừa ra, bá tánh ngoài công đường lập tức ồn ào.

"Ta đã bảo chắc chắn là có uẩn khúc mà, chẳng trách người nhà người ta lại mạo hiểm gõ Đăng Văn Cổ."

"Đám người táng tận lương tâm đó!"

"May mà khai đường thẩm án lại rồi, bằng không sẽ oan uổng người tốt."

"Còn không phải sao."

......

"Yên lặng, yên lặng."

Tiếng kinh đường mộc vang lên, bá tánh ngoài công đường đều im lặng, hoặc là đè thật nhỏ giọng thì thầm.

"Vậy ngươi có chứng cứ gì không? Nếu không có chứng cứ, ngươi nói vậy là đang bôi nhọ." Dương thượng thư lạnh mặt chất vấn.

"Ta có chứng cứ."

Dương thượng thư ngẩn cả người, cảnh giác nhìn nàng, "Chứng cứ gì?"

"Chứng cứ chính là giấy nhận tội."

Chu ngự sử lên tiếng,"Mang giấy nhận tội lên."

Nhận lấy tờ giấy nhận tội từ tay nha dịch, nàng mở ra, hướng về phía ba vị đại nhân, tay chỉ vào chữ ký.

"Chữ ký này là do có người cố ý ngụy chứng."

Trương đại nhân vô án, "Nói bậy, rõ ràng là ngươi tự mình ký. Chẳng lẽ ngươi thấy nhi tử của ngươi giúp ngươi gõ Đăng Văn Cổ thì lại muốn chối? Trêu đùa mệnh quan triều đình, tội thêm một bậc."

Bắc Vũ Đường không nhanh không chậm nói, "Sao Trương đại nhân lại kích động như thế, là thật là giả, sẽ thấy ngay thôi."

"Làm phiền cho ta giấy bút."

Chu ngự sử phất tay, người dưới lập tức đưa giấy bút lên.

Bắc Vũ Đường ký tên mình xuống trước mặt mọi người. Để khô rồi cho mọi người xem, lại so sánh với chữ ký trên giấy nhận tội.

"Mọi người nhìn kỹ xem, hai loại chữ này nhìn như rất giống, thật ra lại không giống nhau."

Bắc Vũ Đường đưa hai tờ giấy cho ba vị quan chủ thẩm.

Chu Công Cẩn là đại gia thư pháp, vừa nhìn đã nhận ra khác biệt.

Chu ngự sử và Dương thượng thư truyền đọc, đều nhìn Chu Công Cẩn, chờ ông lên tiếng.

"Không sai. Đây là hai bút tích, không phải cùng một người viết."

Trương đại nhân buột miệng, "Không thể nào."

Chu ngự sử nói, "Trương đại nhân, chẳng lẽ ngươi hoài nghi mắt chúng ta nhìn lầm? Bản quan và Dương thượng thư có thể nhìn lầm, nhưng Chu thừa tướng là đại gia thư pháp, không thể nào nhầm được."

Trương đại nhân nhận ra mình nói sai, vội giải thích, "Ngự sử đại nhân thứ tội, là hạ quan vọng ngôn. Chữ ký này rõ ràng do nàng ta tự mình viết, giờ lại không giống nên khiến ta quá kinh ngạc. Vậy nên hạ quan mới thất thố."

Dương thượng thư nói, "Năm kia thẩm án một án kiện, ta nhớ tên tội phạm kia cũng lấy lý do giải vây là chữ viết không đồng nhất. Tuy nhiên, qua điều tra thì phát hiện bí mật của người nọ. Có những người viết được hai tay, trở tay sẽ ra một loại chữ viết khác. Hay là tìm những chữ ký nàng ta từng ký để so sánh, nhìn là hiểu ngay."

"Đúng đúng." Trương đại nhân liên tục gật đầu đáp lời.

Nha dịch lập tức mang sổ sách của cửa hàng Lôi thị lên, trên đó có chữ ký của Bắc Vũ Đường.

Ba vị chủ thẩm so sánh chữ viết xong, Chu Công Cẩn lại nói: "Không phải cùng một chữ viết. Nhưng chữ viết trên sổ sách lại cực kỳ giống chữ viết trên giấy nhận tội, khiến người ta khó mà phân rõ."

Trương đại nhân lập tức nói, "Ngươi dùng tay trái ký một cái tên."

Bắc Vũ Đường cười nói, "Đại nhân, không cần."

"Chẳng lẽ ngươi thừa nhận?" Trương đại nhân gấp gáp truy hỏi.

Bắc Vũ Đường không để ý đến hắn, nói thẳng, "Ta biết vì sao hai loại chữ không giống nhau. Vì chữ họ bắt chước là chữ của con ta. Sổ sách Lôi thị đều do con ta ký tên thay. Tần chưởng quầy của Lôi thị có thể làm chứng."

"Những người đó hẳn đối chiếu chữ viết ở sổ sách để viết giấy nhận tội."

Tiểu Mặc Nhi đột nhiên nói, "Đại nhân, ta có thể viết ra, để đại nhân phân biệt."

Chu Công Cẩn gật đầu, lập tức có nha dịch cầm giấy bút qua.

Tiểu Mặc Nhi viết xong, ba vị đại nhân lần lượt xem qua, quả là giống hệt chữ ký trên thư nhận tội.

"Không sai, giống nhau." Chu ngự sử nói.

Lần này, bá tánh chờ xem bên ngoài đều nổi giận.

"Quả nhiên là giả dối!"

"Nếu không phải vô tội thật thì sao họ phải làm giả?!"

"Đám cẩu quan này, che đậy lương tâm, làm những việc thương thiên hại lý!"

......

Tiếng chửi rủa bên ngoài càng lúc càng lớn.

"Yên lặng, yên lặng."

Dương thượng thư đập mạnh kinh đường mộc, chỉ là không có mấy hiệu quả.

Tiểu Mặc Nhi nói với các bá tánh vây xem, "Các vị thúc thúc thẩm thẩm, chúng ta hãy nghe xem các đại nhân nói thế nào. Không phải quan viên nào cũng như thế."

Có Tiểu Mặc Nhi lên tiếng, bá tánh đang bàn tán, chửi rủa xung quanh đều ngừng lại.

Dương thượng thư nhìn Trương phủ doãn bằng ánh mắt lạnh lùng, "Ngươi phá án kiểu gì thế? Chuyện giấy nhận tội này là sao?"

Trương phủ doãn thầm kêu khổ không thôi, giấy nhận tội này là Vương gia giao cho hắn, hơn nữa còn bảo đảm là chắc chắn không ai nhận ra. Ai mà ngờ được bút tích họ bắt chước lại là của nhi tử nàng.

"Chuyện, chuyện này..." Trương phủ doãn ấp úng, "Là hạ quan sơ sẩy. Người bên dưới nói với hạ quan là phạm nhân đã nhận tội. Trên đó có chữ ký và dấu tay của nàng, hạ quan tin là thật. Là do hạ quan sơ suất, không ngờ người bên dưới lại làm ra việc như vậy. Sau khi trở về, hạ quan nhất định sẽ tìm ra kẻ giở trò gian dối, trừng phạt nghiêm khắc."

Chu Công Cẩn xua tay, "Việc này tạm thời để qua một bên đi. Dẫn nhân chứng Vương Thiết Trụ tới."

Vương Thiết Trụ run rẩy quỳ gối dưới công đường, cúi đầu không dám nhìn về phía trước.

"Vương Thiết Trụ, bản quan hỏi ngươi, ngươi có chắc chắn rằng người buổi tối hôm đó ngươi thấy là người đứng trên công đường không?"

Vương Thiết Trụ không do dự gật đầu, "Có, chính là nàng. Người tối đó ta thấy là nàng."

Chu Công Cẩn mở miệng nói, "Truyền nhân chứng."

Mọi người còn tưởng là Tiền thị, Tôn thị, không ngờ người tới là một gương mặt khác, người nọ khập khiễng đi vào công đường.

"Thảo dân Hồng Linh tham kiến các vị đại nhân."

"Ngươi nói rõ những chuyện ngươi biết đi."

"Vâng." Hồng Linh nhẹ giọng kể lại một lượt những gì đã nói lúc ở phủ Thừa tướng trước mặt mọi người.

Dù là ai đang nghe cũng khiếp sợ, hoàn toàn không ngờ lại có việc này.

"Thảo dân đã nói hết những gì mình biết."

Vương Thiết Trụ lớn tiếng ồn ào, "Không thể nào, ta tuyệt đối không thể nhìn lầm. Sao ta có thể nhìn lầm nam nhân và nữ nhân?!"

Bắc Vũ Đường nói, "Ta có cách chứng minh người ngươi thấy không phải người ngươi đang nghĩ. Có những lúc, mắt thấy cũng chưa chắc là thật. Không biết đại nhân có thể cho dân phụ thực nghiệm không?"

Dương thượng thư trực tiếp từ chối, "Ngươi là phạm nhân, để ngươi làm thực nghiệm không ổn."

Chu ngự sử lại nói, "Ta thì thấy được. Tự mình có thể chứng minh mình trong sạch, hợp tình hợp lý. Đại nhân, ngài thấy sao?"

Chu thừa tướng thấy ông ấy đá bóng cao su cho mình, cười nói, "Được."

Dương thượng thư thấy hai người đều đồng ý, dù mình có không đồng ý thì cũng vô dụng, thế là dứt khoát ngậm miệng lại.

Bắc Vũ Đường và Hồng Linh cùng lui xuống, nàng phân phó nha dịch vài câu, họ không hiểu nàng muốn gì, nhưng vẫn làm theo lời nàng.

Bắc Vũ Đường nhìn mấy nữ tử trước mắt, dù là thân hình, chiều cao, đều rất giống nhau.

Nàng bắt đầu hóa trang cho năm người bằng đồ trang điểm Ám Dạ mang tới, đồng thời lại để năm người mặc y phục tương tự, đeo châu thoa tương tự.

Mọi người bên ngoài không biết chuyện phía sau công đường, ngồi im chờ đợi, xem nàng sẽ chứng minh thế nào.

Lúc này, nha dịch cầm vải thưa, chuẩn bị che lại cửa công đường.

Dương thượng thư cau mày, "Các ngươi làm gì thế? Vì sao lại che vải trước cửa công đường?"

Nha dịch khom lưng bẩm báo, "Đại nhân, là Mộc Chi Đào phân phó ta làm vậy. Nàng nói, hôm đó là tối, đêm đen gió lạnh, ánh sáng tối tăm. Giờ là ban ngày, không chờ được tới tối, nên dùng một khối vải thưa che đậy bớt. Tuy không tối được như ban đêm, nhưng cũng có thể hoàn thành thí nghiệm."

Tất cả mọi người đều chờ đợi, tò mò không biết nàng định làm thế nào để chứng minh mắt thấy chưa chắc là thật.

Một chén trà nhỏ sau, nha dịch bảo Vương Thiết Trụ nhắm mắt lại, mà hắn thì đứng bên nhìn, đề phòng Vương Thiết Trụ mở mắt giữa chừng.

Sau khi Vương Thiết Trụ nhắm mắt, năm người đi từ hậu đường ra, bốn người là nữ tử, một người là Hồng Linh, còn Bắc Vũ Đường thì không nằm trong số này.

Năm người dựa theo chỉ thị, đứng ở vị trí cách tấm vải hơn hai mét, sườn mặt hướng về công đường. Người trong công đường chỉ thấy năm người đứng bên ngoài có trang điểm nữ tử, nhìn qua cứ như sinh năm, khiến người ta không phân biệt rõ ai với ai.

"Vương Thiết Trụ, giờ ngươi có thể mở mắt ra phân biệt. Người ngươi thấy hôm đó là ai. Nhất định phải nhìn cho rõ rồi chọn. Được rồi, ngươi có thể mở mắt ra."

Bắc Vũ Đường nói xong, lùi ra phía sau.

Vương Thiết Trụ mở mắt nhìn năm người đứng trước băng gạc, hắn nhìn năm người, nheo mắt lại, cẩn thận đánh giá. Sau khi đánh giá tỉ mỉ nhiều lần, cuối cùng hắn dừng mắt trên người Hồng Linh.

"Chính là nàng. Nàng chính là Mộc Chi Đào."

Chu Công Cẩn hỏi, "Ngươi chắc chắn?"

Vương Thiết Trụ thề son sắt, "Ta chắc chắn. Tối hôm đó ta thấy thân hình này, tuy tối nhưng ta tuyệt đối không lầm được."

Hắn vừa dứt lời thì Bắc Vũ Đường đi từ sau ra.

Vương Thiết Trụ há hốc mồm nhìn nàng, lại nhìn người phía sau tấm vải thư, "Ngươi, ngươi, sao ngươi lại ở đây?"

Bắc Vũ Đường cười nói, "Vì trong năm người kia vốn không có ta. Ngươi nhìn kỹ xem ngươi vừa chỉ ai."

Nha dịch thu vải thưa lại, năm người cùng xoay người.

Khi Vương Thiết Trụ biết người mình chỉ là Hồng Linh thì đần cả ra.

"Sao... Sao lại là hắn!"

"Sao lại không phải hắn. Bởi vì tối hôm đó, người ngươi thấy là do hắn giả trang thành. Nếu ta không lầm, hẳn Hồng Linh là người của gánh hát, giả thành nữ tử cũng dễ dàng."

Vương Thiết Trụ bị đả kích.

Bắc Vũ Đường nói tiếp, "Trừ nó, còn một điểm hung thủ xem nhẹ lúc tính kế hãm hại ta. Giả sử sau khi ta và Trương Tam tranh chấp, ta thật sự ghi hận trong lòng, có ý định muốn trả thù. Nếu muốn đi giết người, vì sao ta lại mặc y như ban ngày, vì sao không thay một bộ y phục khác hoặc ngụy trang, như vậy thì người ta sẽ không nhận ra được."

Trương phủ doãn nói, "Có lẽ ngươi nhất thời quên, không chú ý chi tiết này."

"Trương đại nhân, một người có ý định mưu sát nhất định phải chuẩn bị tỉ mỉ. Nếu chi tiết này còn quên thì cũng ngu quá rồi. Tin rằng nhìn mặt ta không giống ngu đâu nhỉ?"

Bắc Vũ Đường vừa nói xong, ngoài công đường lập tức có người nói.

"Không ngu."

"Đúng vậy, không ngu tí nào."

"Nếu Lôi nhị đương gia mà còn ngu, vậy không mấy ai thông minh đâu."

"Đúng đấy. Mới có một lát đã nghĩ ra được cách chứng minh, còn cả cách dùng ở khu thiên tai nữa, hơn nữa đều có hiệu quả rất tốt. Người như vậy, sao mà ngu được."

"Ta thấy không phải Lôi nhị đương gia ngu mà là có người nào đó ngu, chuyện rõ ràng như vậy mà còn không nhìn rõ."

......

Bá tánh bên ngoài càng nói càng quá mức, Trương phủ doãn nghe mà đỏ rần cả mặt, xấu hổ và giận dữ muốn chết.

Dương thượng thư đập mạnh kinh đường mộc hai cái, tiếng nghị luận bên ngoài mới dần biến mất.

Bắc Vũ Đường tiếp tục, "Sở dĩ họ để Hồng Linh giả thành ta lúc ban ngày là vì tiện có người thấy hắn rồi ngộ nhận hắn thành ta."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi