MAU XUYÊN NGHỊCH TẬP: BOSS THẦN BÍ, ĐỪNG TRÊU CHỌC LUNG TUNG

Tác giả: Vân Phi Mặc

"Ta vốn định xử lý chúng xong thì mang theo bạc rời khỏi thành Trường An cùng thê nhi, trốn đến một nơi không người. Ta vốn nên rời đi từ lúc nàng ta bị hạ ngục. Chỉ trách lúc ấy ta muốn thấy nàng ta bị chém đầu nên mới trì hoãn, để các ngươi bắt được. Nếu đã bị các ngươi bắt, ta không còn gì để nói. Những việc này đều do ta làm, ta nhận tội." Đường Du rất dứt khoát nhận tội danh.

"Ngươi phải biết, tội ngươi phạm là tử tội. Giết hại một nhà Trương Tam, giả mạo người Vương phủ thu thuê, còn mưu hại người khác, ba tội cùng phạt. Ngươi phải nghĩ cho kỹ." Chu ngự sử nhắc nhở.

Đường Du ngửa đầu, không sợ gì cả, "Đại nhân tuyên án đi. Đó đều là chuyện ta làm, ta không còn lời nào để nói. Nếu được chọn lại, có lẽ ta sẽ không làm vậy. Chỉ hận lúc đó ta bị oán hận che mờ mắt nên mới tạo ra cơ sự này."

Dương thượng thư lên tiếng, "Bản án đã sáng tỏ, phạm nhân cũng đã nhận tội trước mặt mọi người, xin Thừa tướng đại nhân đưa ra phán quyết, bình ổn việc này. Thánh thượng còn đang ở trong cung chờ kết quả."

Chu thừa tướng gật đầu, Dương thượng thư tuyên án trước mặt mọi người.

Mộc Chi Đào vô tội trả tự do, Đường Du giết người, hãm hại, giả mạo gia đinh Vương phủ, phán tử hình, hỏi trảm sau thu.

Sau khi phán quyết đưa ra, bá tánh bên ngoài đều hoan hô vì Mộc Chi Đào. Mà trong những tiếng hoan hô đó, đương nhiên có không ít người dị nghị với phán quyết lần này.

Rất nhiều người dù nghi hoặc trong lòng, nhưng đương sự đã nhận tội, mà lại không có chứng cứ chứng minh còn có người đứng sau, chỉ có thể ấn nghi vấn trong lòng xuống.

Bắc Vũ Đường nắm tay Tiểu Mặc Nhi đi ra nha môn.

Bá tánh xung quanh sôi nổi tiến lên chúc mừng.

Bắc Vũ Đường và Tiểu Mặc Nhi cảm tạ một hồi, bình thường một chén trà nhỏ thôi là về đến nhà, hôm nay lại đi đi dừng dừng, một nén nhang sau mới tới nơi.

Vừa về đến nhà, Đại Hương đã bảo Tiết Thiên ôm thùng nước đổ đầy bồn nước.

Tắm rửa thoải mái xong, vừa ra đã thấy một bàn đầy đồ ăn.

Bắc Vũ Đường nhìn bàn đồ ăn phong phú, ngửi thử, "Thơm thật, đúng là trong nhà vẫn tốt hơn."

Người một nhà ngồi xuống ăn cơm, vừa cười vừa nói.

"Án kiện trong thư viện đã tra rõ ràng chưa?"

"Đã tra rõ. Là sát thủ bên ngoài giết Lý phu tử trong chớp mắt." Tiểu Mặc Nhi nói.

"Lúc đó xung quanh không có ai sao?" Bắc Vũ Đường hỏi.

Tiểu Mặc Nhi sửng sốt, "Mẫu thân, có vấn đề gì sao?"

"Ta chỉ thấy kỳ lạ, giết chết trong nháy mắt mà lại không một tiếng động, không phát ra bất kỳ âm thanh gì. Sát thủ như vậy có nhiều trên giang hồ sao?"

Mấy người Đại Hương, Tiết Thiên lắc đầu, họ không hiểu về tổ chức sát thủ trên giang hồ.

"Vấn đề này hẳn nên hỏi Ám Dạ, hắn mạnh như vậy, chắc biết một vài chuyện trên giang hồ." Đại Hương nói xong thì đi tìm người, bấy giờ mới phát hiện Ám Dạ không ở nhà.

"Gần đây không biết Ám Dạ đi đâu mà toàn không tìm được người thôi." Đại Hương hơi bất mãn.

Từ khi xảy ra chuyện, Ám Dạ thường xuyên mất tích, chẳng tìm nổi hắn đâu.

"Không cần quản hắn." Bắc Vũ Đường cũng không định nói nhiều với họ.

Đại Hương thấy Bắc Vũ Đường không định nói nhiều thì cũng không nói thêm gì nữa.

Ban đêm, Bắc Vũ Đường lặng yên rời đi, đến thẳng đại lao Hình bộ.

Trước khi tiến vào đại lao, khói mê đã lặng lẽ tràn ngập cả nhà lao, người trong phòng giam đều hôn mê, không hay biết gì.

Bắc Vũ Đường chậm rãi đi về phía trước, mãi đến khi đứng trước phòng giam sâu nhất.

Bắc Vũ Đường vào phòng giam, đi đến trước mặt Đường Du, mở một bình sứ đặt dưới chóp mũi hắn. Người đang nhắm mắt dần mở mắt ra.

Một lát sau, đôi mắt mở to.

Đường Du vừa mở mắt đã cảm nhận thấy xung quanh khác thường, ngẩng đầu thì thấy một người đứng trước mặt mình, đồng tử hắn hơi co lại, khóe mắt thoáng nhìn qua xung quanh, thấy những người khác đều đã hôn mê.

Hắn kinh hãi trong lòng, trên mặt lại cực lực giữ trấn định.

"Ngươi muốn làm gì?"

Bắc Vũ Đường thấy hắn cảnh giác, cong môi cười mỉm, "Tìm ngươi tâm sự."

Đường Du đã biết mục đích của nàng.

"Ta và ngươi không có gì để nói." Đường Du lạnh mặt.

"Vậy à, ta lại cảm thấy chúng ta có rất nhiều đề tài để nói đấy." Bắc Vũ Đường dường như không thấy thái độ xa cách của hắn.

"Ngươi là người hầu, một nhà ngươi đều ở phủ Tấn Vương đúng không?"

Đường Du không để ý đến nàng.

Bắc Vũ Đường nói tiếp, "Tấn Vương có được tôi tớ trung thành như ngươi, quả là có phúc. Chỉ là, ngươi thật sự cam tâm chết đi như vậy sao? Ngươi còn trẻ, còn cả một quãng đường dài."

"Con của ngươi vẫn còn nhỏ nhỉ. Chẳng lẽ ngươi không muốn thấy nó thành gia lập nghiệp, không muốn con cháu vòng quanh gối, hưởng thụ niềm vui trong đời sao? Ngươi chết sớm, ngươi có từng nghĩ, cô nhi quả phụ họ sẽ phải sống thế nào chưa?"

Biểu cảm của Đường Du trước sau như một, Bắc Vũ Đường cũng không nhụt chí, tiếp tục, "Ta đoán nhé, Tấn Vương chắc chắn bảo ngươi rằng, hắn sẽ đối xử tốt với thê nhi của ngươi, đúng không? Xóa nô tịch, đưa lên thành lương dân nhỉ?"

Tuy Đường Du không lên tiếng, nhưng Vũ Đường vẫn nhạy bén bắt được dao động trong mắt hắn, có thể thấy suy đoán của nàng là đúng.

Thu mua nhân tâm, để người đó cam nguyện tìm chết, cách tốt nhất là vừa đe dọa vừa dụ dỗ.

Một nhà già trẻ đều nằm trong tay Tấn Vương, hắn không dám không nhận. Tấn Vương vì bảo đảm hắn ngậm chặt miệng, chắc chắn sẽ đưa ra lợi ích, mà lợi ích lớn nhất chính là trợ giúp người nhà của hắn.

Cách này dùng rất tốt, cũng cực kỳ có tác dụng.

"Có lẽ, một hai năm, nhớ sự trung thành và tận tâm chịu chết thay hắn của ngươi, sẽ đối xử tử tế với họ. Nhưng mà lâu dần thì sao, ngươi đảm bảo Tấn Vương vẫn đối xử với họ như trước sao?"

"Không biết ngươi đã từng nghe câu "người đi trà lạnh" chưa. Chờ ngươi đi rồi, chỉ sợ thê nhi của ngươi cũng không sống được bao lâu." Bắc Vũ Đường thấp giọng nói.

Đường Du hít sâu một hơi, "Ngươi không phải nói nữa, ta biết mục đích của ngươi. Đừng phí công vô ích, người là do ta thuê sát thủ giết, là ta lên kế hoạch tất cả."

Hắn đã nói vậy, Bắc Vũ Đường nhún vai, "Được, nếu đây là quyết định của ngươi, ta tôn trọng ngươi. Ta chỉ hy vọng ngươi không phải hối hận vì quyết định hôm nay."

Đường Du quay đầu, không để ý tới nàng.

Bắc Vũ Đường thấy vậy, không nhiều lời nữa, rời khỏi nhà lao.

Nàng vừa đi, Đường Du suy sút dựa vào vách tường, ngẩng đầu nhìn bầu trời ngoài cửa sổ.

Sao hắn lại không muốn sống lâu hơn cơ chứ, chỉ là, nếu hắn nói thật, cả nhà hắn sẽ chôn cùng. Một mình hắn chết, còn hơn cả nhà cùng chôn với hắn.

Bắc Vũ Đường đi từ trong nhà lao ra, Ám Dạ đi theo bên cạnh nàng.

"Cần ta dùng thủ đoạn không? Ta có cách khiến hắn nói thật." Ám Dạ nói.

Bắc Vũ Đường xua tay, "Không cần. Dùng vũ lực ép nói thật thì không chắc chắn được."

Lúc này ép hắn nói thật, đến lúc trước mặt mọi người, hắn lại cắn ngược một cái, đến lúc đó không những không vạch trần được chân tướng mà chính mình cũng rơi vào nguy hiểm.

"Ta đi giết tên kia." Ám Dạ lãnh đạm nói.

Bọn họ biết rõ người đứng sau là ai, lại không tìm được chứng cứ, giết phắt tên hạ độc thủ đó đi là xong phim.

"Không cần, ta có cách khiến hắn mở miệng."

Giết Đường Cảnh Ngọc luôn ấy à? Nàng tuyệt đối không cho phép!

Vậy thì tiện nghi cho hắn quá rồi!

Ta nhất định phải cướp đi từng chút một những gì hắn đang có, khiến hắn sống không bằng chết.

Món nợ của hắn với nàng và Bắc gia kiếp trước, không phải chỉ một cái chết có thể trả.

"Ngươi giám sát kỹ hắn, đừng để người của phủ Tấn Vương giết người diệt khẩu." Bắc Vũ Đường nhắc nhở.

Đường Du là nhân vật quan trọng nhất trong bố cục này, thiếu hắn thì cả bàn cờ coi như nát.

"Được."

Ám Dạ nhìn Bắc Vũ Đường biến mất trong bóng đêm.

Hôm sau, Bắc Vũ Đường giống như ngày thường, dậy sớm đả tọa, nấu bữa sáng cho cả nhà.

Đại Hương ra thì thấy cơm sáng đã nấu xong, ngửi mùi mà nước miếng chảy ròng ròng.

"Mộc tỷ tỷ, vì sao đồ ăn tỷ nấu luôn ngon như vậy? Rõ ràng ta đã nấu theo cách tỷ dạy mà vẫn luôn không ngon bằng tỷ." Đại Hương bưng cháo thịt nạc đi.

Tiết Thiên từ trong phòng ra thì vừa lúc nghe được câu này, nói thẳng: "Vì ngươi không phải phu nhân đó."

Đại Hương muốn phản bác nhưng không phản bác được, thế là hầm hừ trừng Tiết Thiên.

Tiết Thiên hiếm khi thành công chặn họng được Đại Hương, vui sướng ngâm nga khúc nhạc.

"Tiết Vượng Tài! Hôm nay ngươi chẻ hết củi đi! Không chẻ hết thì không được ăn cơm!"

"Ngươi quan báo tư thù!"

Đại Hương nâng cằm nhìn hắn, đúng kiểu khiêu khích "Ngươi không phục thì tới cắn ta đi này".

Bắc Vũ Đường mỉm cười nhìn hai người họ cãi nhau.

Ăn cơm sáng xong, Bắc Vũ Đường chuẩn bị tới cửa hàng xem thử. Giờ Lôi Ngự Đình còn ở Duyện Châu, nàng phải trông cửa hàng bên kinh thành.

"Mẫu thân, con đi cùng nhé." Tiểu Mặc Nhi chạy đến bên cạnh nàng, ngẩng đầu nhỏ.

Bắc Vũ Đường lắc đầu, "Không được. Con chịu một trăm trượng đấy, bị thương nặng lắm."

khuôn mặt nhỏ của Tiểu Mặc Nhi lập tức sụp xuống.

Thương gân động cốt một trăm ngày, cậu lần này bị thương rất nặng, ra ngoài sớm quá thì sẽ lòi.

"Ở nhà đọc sách đi. Nếu cảm thấy chán thì có thể nghiên cứu phối phương phấn phủ khác cùng Tiết Thiên."

"Vâng ạ."

Tiểu Mặc Nhi trông mong nhìn Bắc Vũ Đường rời đi.

Đại Hương theo Bắc Vũ Đường ra cửa, vừa quay đầu đã thấy dáng vẻ đáng thương vô cùng như cún con bị chủ nhân vứt bỏ của Tiểu Mặc Nhi, nhìn mà muốn quay lại bế cậu theo luôn.

"Mặc Nhi thiếu gia thật đáng yêu. Ta chưa bao giờ gặp hài tử nào đẹp và thông minh hơn được Mặc Nhi thiếu gia. Đúng là chỉ có Mộc tỷ tỷ mới sinh ra được hài tử như vậy." Đại Hương cười tủm tỉm nói.

Bắc Vũ Đường cười khẽ, "Chừng nào thì miệng muội cũng ngọt lên như thế?"

"Tiết Vượng Tài bảo ăn đường nhiều thì miệng sẽ ngọt."

Bắc Vũ Đường thấy nàng ấy nhắc tới Tiết Thiên, đã sớm không còn ghét bỏ như trước.

Tiết Thiên......

Sâu trong đáy mắt Bắc Vũ Đường hiện lên vẻ phức tạp, nhưng ngay sau đó lại thay bằng kiên định.

Bắc Vũ Đường thị sát các cửa hàng lớn nhỏ của Lôi thị cả ngày, không thể không nói, dù không có họ, các chưởng quầy vẫn xử lý gọn gàng ngăn nắp.

Màn đêm buông xuống, Bắc Vũ Đường lại lần nữa rời sân.

Đường Du lại lần nữa thấy Bắc Vũ Đường, mày hơi nhíu lại.

Hắn quyết định mặc kệ nàng, dù nàng nói gì cũng không để ý tới nàng.

Bắc Vũ Đường lấy một bàn cờ ra, "Biết chơi cờ không?"

Đường Du không để ý đến.

Bắc Vũ Đường cũng không quan tâm, ngựa quen đường cũ bày biện bàn cờ.

"Mấy ngày cuối đời thì nên hưởng thụ đi. Chờ đến lúc chết rồi thì chẳng còn gì đâu."

Bắc Vũ Đường nói xong, không để ý đến hắn nữa, một mình đánh cờ.

Đường Du vốn quay đầu đi, nhưng theo thời gian dần trôi, không thấy nàng nói gì nữa, hắn quay đầu nhìn qua, muốn biết trong hồ lô của nàng bán cái gì.

Vừa quay đầu, vô tình bị bàn cờ trong tay nàng hấp dẫn.

Nàng hạ cờ rất nghiêm túc, hoàn toàn không phải đang giết thời gian. Mỗi một nước đi đều được suy tính cặn kẽ, thậm chí có những lúc nàng đi những bước chính hắn còn không nhìn thấu.

Đường Du không có yêu thích gì nhiều, chơi cờ là thứ hắn thích nhất, sau đó là nghe tiểu khúc.

Đường Du có hứng thú, muốn thử một lần, nhưng lại không tiện mở miệng.

Hắn đang chờ nàng lên tiếng.

Đáng tiếc, hắn phải thất vọng rồi.

Bắc Vũ Đường chơi đến thời khắc mấu chốt thì thu hồi bàn cờ.

"Ngươi..." Đường Du vừa lên tiếng đã ngậm miệng lại.

Bắc Vũ Đường thu bàn cờ lại xong thì trực tiếp rời đi, không nói với hắn một câu.

Đường Du thấy nàng đi rồi, cả người rơi vào trạng thái ngốc đơ.

Nàng định từ bỏ đấy à!

Nếu thật là vậy thì hắn sẽ được thanh tinh hơn rồi.

****

Ngày thứ ba, khi thấy Bắc Vũ Đường lại tới, Đường Du nhíu chặt mày.

"Không phải ngươi từ bỏ rồi hả?" Đường Du hỏi.

Bắc Vũ Đường nhìn hắn bằng ánh mắt khinh thường.

Đường Du hơi tức giận, ngậm miệng lại không nói lời nào nữa.

Lần này, Bắc Vũ Đường xách theo một cái hộp vào.

Nàng mở hộp, lấy một bàn đồ ăn ra, mỗi món đều đủ sắc hương vị.

Đường Du từng ăn không ít món ngon, nhưng thức ăn này của nàng nhìn rất mới lạ, ngay cả mùi hương cũng rất hấp dẫn.

Bắc Vũ Đường tự rót cho mình một chén rượu, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, kẹp một miệng thịt kho tàu ửng hồng bỏ vào miệng, vẻ mặt hưởng thụ.

Đường Du nhìn mà không tự giác nuốt một ngụm nước bọt.

Hắn muốn ăn, nhưng sẽ không làm vũ khí trong tay nàng.

Nàng muốn dùng thức ăn ngon để thu mua hắn? Tuyệt đối không thể.

Đường Du nhắm mắt lại, không nhìn nàng nữa.

Bắc Vũ Đường thấy hắn nhắm mắt thì cong môi lên.

Hắn tưởng nhắm mắt thì nàng không làm gì được hả?

"Thịt kho tàu này nạc mỡ đan xen, thơm ngọt mềm mại, mỡ béo mà không ngấy, vào miệng là tan, nạc gầy mà không khô." Bắc Vũ Đường vừa ăn vừa bình phẩm.

"Lại thử món khác nào. Món này đúng là khó ngờ, tên là Khiếu hoa kê. Biết vì sao nó tên là Khiếu hoa kê không? Nghe nói từng có một khất cái trộm một con gà. Hắn xử lý sạch sẽ con gà rồi dùng lá sen bọc lại, bôi bùn lên trên rồi nướng trong đống lửa. Màu gà đỏ thẫm sáng ngời, mùi thơm nức mũi, thịt lại mềm, vào miệng lại béo, ăn vào còn có mùi hoa sen nhàn nhạt."

Bắc Vũ Đường vừa ăn vừa uống rượu.

"Ăn một miếng Khiếu hoa kê, lại kết hợp với một ngụm rượu nhỏ, cuộc sống này thật như tiên."

Đường Du dù không nhìn thấy, nhưng nghe miêu tả, trong đầu không tự giác hiện lên hình ảnh kia, yên lặng nuốt một ngụm nước miếng.

Bắc Vũ Đường vừa ăn vừa chú ý phản ứng của hắn.

"Đường Du, có muốn nếm thử không? Ta đảm bảo, ngươi ăn rồi sẽ không muốn đi chết nữa đâu. Chết rồi thì sao nếm được mỹ vị nhân gian nữa." Bắc Vũ Đường bắt đầu mê hoặc.

Đường Du mở mắt ra, mặt không cảm xúc, "Ngươi không cần tới dụ dỗ ta nữa. Ta sẽ không ăn đồ ăn của ngươi, dù có ngon đến mấy cũng không liên quan đến ta."

Bắc Vũ Đường nghe hắn nói thế, không những không tức giận mà còn nở nụ cười.

"Nếu ngươi thật sự không để ý, không muốn ăn thì ngươi sẽ không nói vậy. Ngươi nói vậy, có nghĩa ngươi đã động tâm. Muốn ăn thì không được sĩ. Ngươi không phải lo ăn rồi sẽ bị ta ép ngươi chỉ chứng chủ tử ngươi."

Đường Du hừ lạnh, nhắm hai mắt lại. Hắn không nói lại được nàng, đành nhắm mắt làm ngơ.

"Ngươi chột dạ đấy à? Vậy nên mới nhắm mắt trốn tránh?" Bắc Vũ Đường không lưu tình chọc thủng.

Đường Du không nói, đã quyết định dù nàng nói gì, làm gì, hắn cũng bất động.

Bắc Vũ Đường tất nhiên nhìn ra quyết tâm của hắn, không nói gì nữa.

Hôm nay tới đây thôi, ép nóng nảy quá thì không tốt cho nàng.

Bắc Vũ Đường đứng lên, rời khỏi nhà lao.

Đường Du xác định là nàng đi rồi, chậm rãi mở mắt, liếc qua thức ăn thừa nàng để lại.

Nàng lại không mang thức ăn thừa đi...

Đường Du nhắm mắt, chuẩn bị ngủ, nhưng mùi đồ ăn vẫn luôn quẩn quanh chóp mũi hắn. Hắn nỗ lực khắc chế dục vọng, hồi lâu sau, cả người chậm rãi tới gần những món ăn kia.

Hắn nhìn chằm chằm bát thịt kho tàu, lại nhìn quanh bốn phía một lượt, xác định không ai chú ý, vụng trộm gắp một miếng thịt kho tàu lên bỏ vào miệng.

Mùi vị đó khiến đôi mắt Đường Du chợt trợn to.

Ngon, ngon thật sự!

Hắn chưa bao giờ ăn được món nào ngon như vậy!

Hắn là một trong số các quản sự của Vương phủ, đã từng ăn không ít đồ ngon. Thức ăn của Thiên Hương Lâu nổi tiếng nhất Trường An hắn cũng ăn vài lần rồi. Lúc đó, hắn chỉ cảm thấy món ăn ở Thiên Hương Lâu là mỹ vị ngon nhất thế gian. Nhưng hôm nay, ăn món ăn này rồi, hắn mới biết, thức ăn Thiên Hương Lâu cũng chỉ có vậy.

Đường Du nếm một miếng, tay lại không tự giác gắp miếng nữa.

Cứ như thế, một miếng lại một miếng, đảo mắt, bát thịt kho đã thấy đáy. Khi Đường Du nhận ra thì thức ăn đã vào bụng hắn cả rồi.

Hắn vuốt cái bụng phình lên, vẻ mặt thỏa mãn.

Vừa rồi còn tưởng Mộc Chi Đào nói quá lên, giờ xem ra không những không nói quá mà còn không tả được một phần ba mỹ vị này.

Đường Du định mai nàng tới, nếu nàng hỏi thì bảo là bị những người khác ăn rồi.

Hắn tính toán như thế, không ngờ nhất cử nhất động của hắn đều đã bị Bắc Vũ Đường tránh chỗ tối thấy rõ.

Bắc Vũ Đường thấy hắn ăn xong hết, tâm tình không tệ rời khỏi đại lao.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi