MAU XUYÊN NGHỊCH TẬP: BOSS THẦN BÍ, ĐỪNG TRÊU CHỌC LUNG TUNG

Tác giả: Vân Phi Mặc

"Cần phải cho chúng ta một lời giải thích!"

Chu ngự sử nghe mà nhíu mày, ông biết Cổ Phàm Chi không thích Mộc Chi Đào, nhưng trăm triệu không ngờ hắn lại làm ra chuyện như vậy.

Sắc mặt Cổ Phàm Chi lúc này rất khó coi.

Thấy sắp mất khống chế, Phương tri phủ vội quát lớn, đập mạnh kinh đường mộc.

"Yên lặng, yên lặng!"

Nửa ngày sau, bá tánh ngoài công đường mới bình tĩnh lại.

Phương tri phủ vẻ mặt khó xử nhìn Cổ Phàm Chi, thấy hắn mặt mày âm trầm, trong lòng kêu than xui xẻo.

Sao ông lại gặp phải chuyện thế này cơ chứ!

Người bên dưới là Tứ hoàng tử, Tứ hoàng tử mà Văn Tuyên Đế sủng ái nhất, là hoàng tử có khả năng kế thừa đại thống nhất!

Tuy ông cũng không thích hắn, nhưng ở vị trí này, ông không thể dùng cảm xúc để hành sự.

"Tứ điện hạ, có phải có hiểu lầm gì không. Nếu có hiểu lầm, phiền ngài và mấy người này giải thích chút." Phương tri phủ cẩn thận tìm từ, nói cực kỳ uyển chuyển.

Cổ Phàm Chi đứng lên, "Bổn hoàng tử không phái nữ tử nào đi làm việc này, càng không thể vì phá hỏng chủng ngừa mà thảo gian nhân mệnh."

Lời giải thích của hắn quá yếu ớt, không hề có tí thuyết phục nào.

Bên ngoài công đường, có người cao giọng chất vấn, "Vậy những người này thì giải thích thế nào? Tứ hoàng tử, chẳng lẽ ngươi định nói họ không phải thuộc hạ của ngươi?"

Giọng nói tràn đầy châm chọc.

Từ khi nào một hoàng tử như hắn lại có thể bị một tiện dân châm chọc như vậy! Nhưng, tới nơi này, một hoàng tử nhắn còn không bằng một nữ thương nhân, đúng là buồn cười!

"Bổn hoàng tử chưa bao giờ hạ lệnh cho họ làm vậy." Cổ Phàm Chi trầm mặt phản bác.

Hắn thật sự không hề sai sử thuộc hạ làm chuyện này, bởi vì chẳng có lý do gì để hắn làm vậy cả. Giờ họ còn chưa chết, sao hắn phải sốt ruột như thế.

Cổ Phàm Chi nghĩ vậy, lại chợt nghĩ đến một vấn đề khác.

Ánh mắt hắn lạnh lẽo lệ khí nhìn sáu người, rõ ràng Lăng Tiêu đã nói họ bị bệnh nguy kịch, sao có thể mới mấy canh giờ đã bệnh nặng khỏi hẳn?

Nhất định là nam nhân kia liên hợp với sáu nhà này bày cục hại hắn!

Nhưng hắn lại không có chứng cứ, dù có nói ra cũng không ai tin.

Mộc Chi Đào!!!

Cổ Phàm Chi nghiến răng nghiến lợi.

Giờ quan trọng nhất là phải chứng minh mình trong sạch.

"Đó chỉ là lời nói một phía, các ngươi còn chứng cứ gì không?"

Nhóc mập nói, "Sáu người này không phải chứng cứ rõ ràng nhất sao."

Cổ Phàm Chi âm lãnh nhìn qua sáu người kia, "Cho dù họ bị bổn hoàng tử ai sử thì cũng chỉ là do tốt bụng muốn nhắc nhở các phủ. Dù sao thì hôm qua lúc ta đi thăm các ngươi, nói thế nào cũng không thể thăm, khó tránh khỏi người khác nghĩ nhiều. Còn về việc nữ tử mời các ngươi uống nước, dùng đồ mà Ngưu Đại Tráng từng dùng, nếu các ngươi có chứng cứ chứng minh nàng ta do bổn hoàng tử sai sử thì đưa ra, đừng phỏng đoán lung tung ở đây." Cổ Phàm Chi trầm mặt phản bác.

Phương tri phủ không khỏi nhìn qua sáu nhà, cùng sáu người bị hại.

"Các ngươi có chứng cứ chứng minh nữ tử đó là người của Tứ hoàng tử không?"

Vương Phúc Nhiêu đứng ra, "Ta nhận ra đôi mắt của nàng ta."

Thẩm Thiên Thiên cũng đứng ra, "Ta cũng nhận ra. Nàng ta ở ngay đây."

Tốt rồi, có manh mối rồi.

Phương tri phủ vừa vui vừa lo.

Tất cả mọi người nhìn quanh bốn phía, muốn xem ai mà lại ác độc đến vậy.

Cố Phiên Nhiên đứng bên lộp bộp trong lòng, có dự cảm chẳng lành.

"Chính là nàng ta." Thẩm Thiên Thiên chỉ về phía người phía sau phủ nhà, cũng chính là vị trí Cố Phiên Nhiên và thị nữ của ả.

Cổ Phàm Chi thấy họ nhắm thẳng về Phiên Nhiên, tức giận vô cùng.

Đầu tiên là bôi nhọ hắn, giờ lại muốn kéo Phiên Nhiên xuống nước, đúng là buồn cười.

Mộc thị này, đúng là thủ đoạn!

Bọn họ còn chưa ra tay đối phó nàng, nàng đã bắt đầu không từ thủ đoạn đối phó họ.

Tất cả mọi người nhìn theo hướng Thẩm Thiên Thiên chỉ, thấy Có Phiên Nhiên che mặt và thị nữ Đông Mai của ả.

Đông Mai vừa kinh vừa giận, "Các ngươi ngậm máu phun người!"

Thẩm Thiên Thiên chậm rãi nói, "Ngày đó nàng ta cũng dùng khăn che mặt, tuy hoa văn không giống nhau, nhưng đều làm bằng gấm Tứ Xuyên. Vùng Duyện Châu chúng ta không thích dùng gấm Tứ Xuyên, đều dùng Tố cẩm.

Nhóc mập đánh giá kỹ một phen, "Không sai, chính là nàng ta. Chiều cao và dáng người của nàng ta chính là như vậy!"

"Ta nhớ rõ, khi nàng ta tới gần, trên người có mùi hương, đó là mùi cao hoa hồng của Cố thị."

Cố Phiên Nhiên không hoang mang đi ra, dường như không cảm nhận được ánh mắt chán ghét, phẫn nộ từ bốn phương tám hướng truyền tới.

"Từ khi đến phủ Duyện Châu, ta vẫn luôn đeo khăn che mặt. Nếu có người muốn nương tay ta hãm hại Tứ hoàng tử thì quá đơn giản. Đồ của ta, chỉ cần người từng gặp đều biết, không phải bí mật gì."

"Còn khăn che mặt mà vị Thẩm tiểu thư này nói, người Duyện Châu không thích dùng gấm Tứ Xuyên, không có nghĩa tất cả mọi người đều không dùng, càng không có nghĩa thương lữ ở Duyện Châu đều không có. Ví dụ đơn giản nhất, ta nhớ Mộc phu nhân cũng từ Trường An tới đây."

Người ở ngoài công đường nghe ả dùng Mộc Chi Đào làm ví dụ thì đều nổi giận.

"Nữ nhân này có ý gì?!" Có người khó hiểu.

"Ả đang ám chỉ Nhị đương gia hãm hại ả!" Người thông minh nghe là hiểu ngay, giải thích cho những người còn chưa hiểu.

Lời giải thích này lập tức khiến quần chúng phẫn nộ.

"Thật quá đáng!"

"Nhị đương gia là ai chứ! Nữ nhân tâm địa rắn rết này sao có thể so được!"

"Nghĩ ai cũng ác độc như ả chắc!"

"Không biết xấu hổ!"

......

Tiếng mắng giận dữ từ bốn phương tám hướng truyền tới khiến mặt mày Cổ Phàm Chi âm trầm đến sợ.

Hắn nhìn về phía Phương tri phủ, Phương tri phủ căng da đầu, đập mạnh kinh đường mộc xuống.

"Yên lặng, yên lặng, yên lặng."

Ông hô liên tục mấy chục tiếng, bấy giờ, âm thanh bên ngoài mới nhỏ dần lại.

Phương tri phủ nhìn mấy người Thẩm Thiên Thiên, "Lời các ngươi nói quá phiến diện, có chứng cứ rõ ràng hơn không?"

Nhóc mập kêu la, "Sáu người chúng ta đều có thể làm chứng, vậy còn chưa đủ sao?"

"Các ngươi mới chỉ là nhân chứng thôi, chưa có vật chứng, không thể xác định."

Ông lão trong sáu người lấy ra một thứ, "Lão hủ có."

Mọi người nhìn ông lão lấy một thứ trong lòng ra, đó là một khăn lụa của nữ tử, "Đây, đây là cái khăn vị cô nương kia làm rơi lúc đưa nước trà cho ta. Ta muốn trả nhưng nàng ta đã biến mất. Lão hủ còn định chờ gặp lại thì trả cho nàng ta."

"Đại nhân, ngài xem cái khăn lụa này có thể làm chứng cứ không?"

Nha dịch đưa khăn lụa tới tay Phương tri phủ, Phương tri phủ liếc qua đã thấy một chữ nhỏ thêu bên góc phải cái khăn lụa.

Phương tri phủ xem xong, giao khăn lụa cho Chu ngự sử.

Chu ngự sử nhìn chữ nhỏ, ánh mắt hơi trầm xuống, đưa đồ cho Cổ Phàm Chi.

"Điện hạ hẳn nhận ra cái này chứ."

Chu ngự sử từng thấy Cố Phiên Nhiên sử dụng nó, Cổ Phàm Chi và Cố Phiên Nhiên như hình với bóng, nhất định càng rõ ràng.

Cổ Phàm Chi nhìn khăn lụa trong tay, tất nhiên nhận ra nó là khăn lụa của Cố Phiên Nhiên, chỉ là hắn sẽ không tin.

Bởi vì nữ nhân kia còn có thể điều động thuộc hạ của hắn, lấy một cái khăn lụa không phải chuyện gì khó.

"Khăn lụa này là của ngươi?"

Nha dịch đưa khăn lụa tới trước mặt Cố Phiên Nhiên, lòng ả hơi chùng xuống.

Khăn lụa này bị mất, thì ra rơi vào tay họ.

"Là khăn lụa của ta."

Nhóc mập nói, "Quan hệ của Cố tiểu thư và Tứ điện hạ thế nào, dù chúng ta không phải bá tánh thành Trường An cũng có nghe qua. Hoặc có thể truyền nha hoàn hầu hạ ở biệt viện tới, đều có thể chứng minh hai người này quan hệ thân cận."

"Đại nhân, giờ nhân chứng vật chứng đều có, mong đại nhân đưa ra phán đoán sáng suốt." Thẩm viên ngoại dẫn đầu, sáu gia tộc cùng đồng thanh.

Bá tánh ngoài công đường đều tập trung, thấp thỏm chờ phán quyết.

Phương tri phủ không thể phán quyết một hoàng tử, chỉ có thể nhìn Chu ngự sử với ánh mắt xin giúp đỡ.

Chu ngự sử là người thiết diện vô tư cả Nam Đường Quốc đều biết, lại là tâm phúc của Văn Tuyên Đế, ông phán quyết là thích hợp nhất. Lần này nếu không phải ông ở đây thì ai dám thụ lý án này cơ chứ.

Cổ Phàm Chi đứng lên, "Vớ vẩn. Bổn hoàng tử không làm."

Chuyện lần này đã liên lụy Phiên Nhiên.

Dù hắn phủ nhận thế nào thì nhân chứng vật chứng đều đủ cả.

Nữ nhân kia tập sức lực đối phó hắn như thế, chắc chắn sau lưng có người.

Không biết là huynh đệ tốt nào của hắn muốn nhân dịp này đẩy hắn vào chỗ chết.

"Việc này rất trọng đại, ta sẽ bẩm lên Thánh thượng, xin Thánh thượng quyết định." Chu ngự sử quay đầu nhìn Cổ Phàm Chi, "Tứ điện hạ, chuyện ôn dịch sẽ do các đại nhân khác cùng nhau xử lý."

Mọi người cứ nghĩ chuyện này đã quyết, Đông Mai nãy giờ yên tĩnh đột nhiên lên tiếng, "Cái khăn lụa kia là của nô tỳ, còn thị vệ, là do ta giải truyền khẩu dụ của Tứ điện hạ, ra lệnh cho họ làm vậy."

"Tứ điện hạ và tiểu thư nhà ta không biết việc này. Họ không biết gì cả."

Nhóc mập lập tức hô, "Không đúng, người kia rõ ràng là nàng ta."

Đông Mai đeo khăn che mặt của Cố Phiên Nhiên lên, "Các ngươi xem, đôi mắt ta và tiểu thư có phải có mấy phần tương tự không? Dáng người của ta và tiểu thư nhà ta cũng rất giống. Người không quen rất dễ nhầm lẫn. Từng có đăng đồ tử nhầm ta là tiểu thư rồi."

"Nếu các ngươi không tin có thể tới thành Trường An điều tra thử. Đăng đồ tử kia là Tam công tử của cửa hàng Lý thị."

Thẩm viên ngoại hừ lạnh, "Một nô tỳ nho nhỏ như ngươi sao có thể có lá gan lớn như vậy."

Đông Mai cười nói, "Có lẽ nô tỳ nhà khác đều nhát gan, nhưng ta thì không giống vậy. Hoặc là nói, bốn tỷ muội theo bên cạnh tiểu thư nhà ta đều không giống vậy. Tiểu thư đối đãi với chúng ta như tỷ muội, không coi chúng ta là nô tỳ, chúng ta thậm chí sống còn tốt hơn tiểu thư nhà phú hộ bình thường. Nô tỳ nhà phú hộ bình thường sao có thể so sánh được."

"Tiểu thư với ta ân nặng như núi, nhưng ta lại thấy tiểu thư bị nữ nhân Mộc Chi Đào kia hại thảm như vậy. Ta muốn nương ôn dịch lần này phá hỏng kế hoạch của nàng ta, khiến nàng ta bị ngàn người chỉ trỏ, vạn người mắng mỏ."

"Kế hoạch của ta rất hoàn mỹ, chỉ kém bước cuối cùng là thành công. Nhưng, ông trời chung quy không có mắt." Đông Mai cười thê thảm.

"Tiểu thư có ân với ta, ta không thể để nàng gánh vác lỗi lầm ta phạm phải."

Có cơ hội thoát khỏi vũng bùn, Cổ Phàm Chi tất nhiên nắm chắc.

"Đông Mai, ngươi thật to gan. Uổng công ta và tiểu thư ngươi đối xử tốt với ngươi như thế, không ngờ ngươi lại âm thầm làm chuyện như vậy sau lưng chúng ta." Cổ Phàm Chi chính đáng nói.

"Đông Mai biết sai. Ta sai vì chưa đủ cẩn thận, lộ ra dấu vết, liên lụy Tứ điện hạ và tiểu thư. Nhưng ta không hối hận." Đông Mai đứng thẳng, "Nữ nhân Mộc Chi Đào dối trá, ác độc kia nên chết!"

Phương tri phủ nghe xong rất tức giận, bá tánh ngoài công đường càng tức giận.

"Cố thị này không có một ai tốt lành cả!"

"Đã sai mà còn không biết hối cải, còn ác độc mắng người. Đúng là đáng giận!"

"Giết nữ nhân ác độc này đi!"

"Đúng! Giết ả đi!"

"Chủ tớ chúng đều đáng chết, không ai tốt lành!"

"Nhất định phải nghiêm trị."

Bá tánh ngoài công đường kích động, nếu không phải có nha dịch cản lại, chắc đã lao vào công đường xé xác Đông Mai rồi.

Phương tri phủ đập mạnh kinh đường mộc, hô liên tục mấy tiếng, bên ngoài mới yên tĩnh lại.

"Ngươi phạm tội, còn không biết hối cải, đúng là hết thuốc chữa."

Phương tri phủ nói xong, nghĩ tới gì đó, nhìn qua mấy thị vệ, "Các người nhận lệnh như thế nào?"

Trước đó dẫn người tới nhưng chưa hỏi rõ ràng vì trong tiềm thức của mọi người, người của Tứ điện hạ thì chắc chắn là do Tứ điện hạ ra lệnh rồi.

Sáu tên thị vệ có cơ hội nói chuyện, họ cũng không ngốc, biết lúc này nên nói gì.

"Hôm qua Đông Mai cầm lệnh bài của Tứ điện hạ tới, bảo chúng ta mỗi người tới một nhà, xui khiến họ bức bách Mộc Chi Đào, phá hỏng việc chủng ngừa."

"Chúng ta thấy lệnh bài, tưởng là điện hạ ra lệnh, làm theo lời nàng ta không nghi ngờ gì."

"Chúng thuộc hạ làm việc không cẩn thận, để người ta lợi dụng. Chúng thuộc hạ cam nguyện chịu phạt." Sáu người đồng thanh.

Chuyện này dường như đã rõ.

Một nha hoàn vì trả thù Mộc Chi Đào mà âm thầm làm một loạt việc sau lưng chủ tử.

Nhìn như đúng tình hợp lý, nhưng lại có rất nhiều người không tin.

"Ta không tin." Nhóc mập ồn ào, "Một nha hoàn sao có thể lấy được lệnh bài của Tứ hoàng tử."

Đông Mai không chút hoang mang, "Vì ta biết, Trứ điện hạ mỗi trưa đều sẽ nghỉ ngơi, mà hộ vệ cũng không ngăn cản ta. Ta nhân lúc ấy trộm lệnh bài ra."

"Sau khi xong việc thì lại trả về. Tứ điện hạ làm việc và nghỉ ngơi thế nào, thích món ăn gì, ta đều biết, nếu không tin, các ngươi có thể tùy ý hỏi, xem ta có thể đáp được không." Đông Mai vì làm mọi người tin tưởng, để lộ cả bí mật chôn sâu nhất trong lòng.

Cố Phiên Nhiên thân là nữ nhân, cực kỳ mẫn cảm, vừa nghe lời này, tim dần chìm xuống.

Ả chưa bao giờ biết, thì ra người bên cạnh ả lại thích Cổ Phàm Chi.

Ả còn không rõ Cổ Phàm Chi thích gì, Đông Mai lại biết rõ rành mạch.

Cổ Phàm Chi khẽ cau mày, lại không nghĩ nhiều, cũng không muốn nghĩ nhiều. Bị nha hoàn bên cạnh người mình thích ái mộ, với người khác là một chuyện nhỏ bé không đáng quan tâm, nhưng với hắn, đó lại là một chuyện khó mà mở miệng được.

- Khu cách ly-

Bắc Vũ Đường nghe Ám Dạ thuật lại chuyện trên công đường hôm nay. Đông Mai bị giam giữ, đến lúc đó báo lại Hình bộ, sẽ nhận án phạt treo cổ vào ba tháng sau.

"Đúng là trung thành và tận tâm." Bắc Vũ Đường cười mỉm.

Lần này Cố Phiên Nhiên dính ánh sáng Cổ Phàm Chi mà thoát.

"Ngươi có vẻ không ngạc nhiên chút nào."

Bắc Vũ Đường chớp mắt, "Có à?"

"Có."

Ám Dạ luôn có cảm giác tất cả còn chưa kết thúc.

Nàng không phải một người dễ dàng chịu thiệt, cũng không phải người bị động đánh trả. Hắn có dự cảm, nhất định nàng đang mưu hoa gì đó, bằng không, với năng lực của nàng, họ tuyệt đối không thoát dễ như vậy được.

Quả nhiên, ngay sau đó, hắn đã nghe được Bắc Vũ Đường phân phó.

"Chuyện lớn như vậy, người trong kinh thành phải biết được chứ."

Ám Dạ hiểu.

"Ta đi làm ngay."

Sau khi Ám Dạ rời đi, Bắc Vũ Đường âm thầm nhìn thoáng qua một góc, đáy mắt hơi tối.

- Biệt viện-

Cổ Phàm Chi đau lòng nhìn Cố Phiên Nhiên yên lặng rơi lệ, "Phiên Nhiên, đều do ta quá sơ suất, là ta không tốt, liên lụy các ngươi."

Cố Phiên Nhiên lắc đầu, "Không, là ta liên lụy ngươi. Mộc Chi Đào muốn đối phó ta, là ta hại Đông Mai."

"Nha đầu ngốc. Người nữ nhân kia muốn vặn ngã là ta. Nàng ta làm vậy chắc chắn là do người bên trên sai bảo." Cổ Phàm Chi trầm mặt nói.

Hắn không ngốc, hắn cảm nhận được chuyện này nhằm vào hắn, mà Phiên Nhiên đã bị hắn liên lụy.

Hắn và Mộc Chi Đào không thù không oán, nàng làm như vậy, chắc chắn là do người sau lưng nàng sai sử.

Suy nghĩ này thường không sai, đáng tiếc, Cổ Phàm Chi vĩnh viễn không ngờ, Bắc Vũ Đường không phải do ai sai sử đối phó hắn. Đơn giản là vì hắn là Cổ Phàm Chi thôi.

"Tương lai còn dài, chúng ta nhất định sẽ trả thù cho Đông Mai, bắt nàng ta và người sau lưng nàng ta trả lại gấp trăm ngàn lần." Cổ Phàm Chi âm trầm nói, "Nơi này à địa bàn của nàng ta, không nên động vào nàng ta."

Cố Phiên Nhiên xem như đã nhìn ra bản lĩnh của nàng.

Có việc lần này, nếu họ còn hành động, bá tánh Duyện Châu nhất định sẽ lại nghi ngờ họ.

Xem ra lần này đi một chuyến vô ích rồi.

"Nữ nhân đó quá khủng bố. Cảnh Ngọc cũng bị nàng ta hãm hại như thế. Ta thật sự rất lo, lo nàng ta..." Cố Phiên Nhiên sâu kín nói.

Được ả nhắc nhở, Cổ Phàm Chi nghĩ tới chuyện Cảnh Ngọc bị quản sự của mình cắn ngược một cái nên mới rơi vào kết cục kia, lòng hạ sát tâm với Đông Mai.

Cố Phiên Nhiên chú ý tới biểu cảm rất nhỏ trên mặt hắn, biết hắn đã hiểu.

Sau khi Cố Phiên Nhiên rời đi, Lăng Tiêu tiến vào phòng.

"Điều tra thế nào?" Cổ Phàm Chi trầm giọng hỏi.

"Theo lời sáu người họ, là Cố tiểu thư cầm lệnh bài của ngài, ra lệnh cho họ xui khiến sáu nhà kia đối phó Mộc Chi Đào."

"Cái gì?!" Cổ Phàm Chi cả kinh trợn to mắt.

Lăng Tiêu nghe họ nói cũng rất giật mình. Điện hạ nhà hắn có phản ứng như vậy cũng là bình thường.

"Họ có nhận nhầm người không?" Cổ Phàm Chi vô thức hỏi.

"Thuộc hạ đã xác nhận rồi, là Cố tiểu thư. Tuy Cố tiểu thư đeo khăn che mặt, nhưng họ nhận ra giọng nói của nàng. Thuộc hạ tách ra thẩm vấn riêng sáu người, cả sáu người đều trả lời giống nhau." Lăng Tiêu cũng không muốn tin, nhưng kết quả lại thật sự như vậy.

"Ngươi chắc chắn sáu người họ không bị thu mua?"

Cổ Phàm Chi vẫn không muốn tin người làm ra chuyện như vậy lại là Cố Phiên Nhiên.

"Chuyện này..." Lăng Tiêu do dự.

Hắn do dự không phải do hoài nghi thuộc hạ, mà là muốn nghĩ xem nên nói thế nào.

Là tâm phúc của Cổ Phàm Chi, Lăng Tiêu rất rõ thái độ của điện hạ với Cố tiểu thư, càng rõ địa vị của Cố tiểu thư trong cảm nhận của điện hạ.

Cũng vì rõ ràng nên mới không dám nói.

"Nói!" Cổ Phàm Chi trầm giọng quát.

"Thuộc hạ cảm thấy họ hẳn không nói dối." Lăng Tiêu cuối cùng vẫn đứng về phía huynh đệ của mình.

Sắc mặt Cổ Phàm Chi chợt trầm xuống.

Ý Lăng Tiêu là họ không bị thu mua.

"Chuyện này ngươi đừng xen vào, ta sẽ điều tra rõ. Mặt khác, giải quyết Đông Mai, càng nhanh càng tốt."

Hắn không muốn bước lên đường mà Đường Cảnh Ngọc từng đi.

Ai biết nữ nhân kia có thu mua được Đông Mai hay không, đến lúc đó không cẩn thận lại bị cắn ngược một cái.

"Rõ." Lăng Tiêu rời khỏi phòng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi