MAU XUYÊN NGHỊCH TẬP: BOSS THẦN BÍ, ĐỪNG TRÊU CHỌC LUNG TUNG

Tác giả: Vân Phi Mặc

Vốn Hoa Tử Vân là chủ của đại điện này, nhưng Lê Thiên Kỳ vừa xuất hiện, toàn bộ ánh sáng đều bao lấy hắn.

Hoa Tử Vân cũng chẳng ngạc nhiên gì với tình huống này.

Thật sự là vì dính quá nhiều lần rồi.

Dù cậu là Hoàng tử thì vẫn không vượt được Lê Thiên Kỳ.

Thật ra không phải vì cậu không vượt được Lê Thiên Kỳ, mà là vì những Hoàng tử nâng Lê Thiên Kỳ lên tận trời kia.

Hoa Tử Vân lợi hại, Lê Thiên Kỳ lại trùng hợp đè đầu cậu mọi chốn.

Các vị Hoàng tử vì làm hạ thấp Hoa Tử Vân, tất nhiên là tìm cách khiến Lê Thiên Kỳ đè lên đầu cậu.

Tất cả mọi người truy phủng Lê Thiên Kỳ, khiến Lê Thiên Kỳ có được tài danh vượt xa mọi người.

Tiểu Mặc Nhi cũng từng nghe kinh đô có thần đồng, hôm nay gặp mặt lần đầu nên cậu nghiêm túc đánh giá người trước mắt.

"Lê đệ ba tuổi đã có thể ngâm "Thiên Tự Văn", "Bách Gia Tính". Đến năm tuổi đã đọc làu làu "Ngôn Luận", "Tứ Thư Ngũ Kinh". Sáu tuổi đã có thể làm thơ, đối đáp, tám tuổi đã là Đồng sinh, mười tuổi đã là Tú tài. Năm nay chắc sẽ thành Cử nhân."

Ngũ hoàng tử cười nói, "Tiểu gia hỏa, ngươi nhìn mới khoảng sáu tuổi. Ngươi đã thuộc hết "Thiên Tự Văn" chưa?"

Tứ hoàng tử không tán đồng, "Ngũ đệ, sao ngươi có thể coi thường người khác như vậy. Tuổi đó chắc sẽ học đến "Tam Tự Kinh" rồi."

Hoa Tử Vân cười lạnh trong lòng, nếu nói thành tựu của Mặc Nhi ra, đảm bảo hù chết đám này!

Nhưng cậu lại không thể nói.

Cậu không thể khiến Mặc Nhi thành cái đích cho người ta chỉ trích.

Tiểu Mặc Nhi mặc kệ họ.

Phần đạm nhiên này khiến không ít người ghé mắt.

Lê Thiên Kỳ nhìn cậu một cái, trực tiếp làm lơ cậu, dừng mắt ở Hoa Tử Vân, "Bát điện hạ, hôm nay là sinh nhật ngài, ta cố ý viết một bài thơ, hy vọng ngài không ghét bỏ."

Hoa Tử Vân thầm bĩu môi, trên mặt lại cười nói, "Khách khí."

Người khác truy phủng tác phẩm của Lê Thiên Kỳ, nhưng cậu thì không thèm.

Ai mà thèm tác phẩm của kẻ địch chứ!

Hắn ta biết rõ cậu không thích rồi mà còn cố ý tặng cậu tranh chữ, đó đâu phải tặng lễ đâu, rõ ràng là vì làm cậu ghê tởm!

Ngũ hoàng tử nhìn Tiểu Mặc Nhi, "Lê huynh tặng lễ vật rồi, không biết tiểu bằng hữu này tặng lễ vật gì? Chẳng lẽ là kẹo hay món đồ chơi nào à?"

Hoa Tử Vân thấy hắn cứ nhằm vào Tiểu Mặc Nhi, dù đã biết mục đích, nhưng vẫn tức giận, "Lễ vật quan trọng ở tâm ý. Ta không biết từ khi nào Ngũ ca lại thích dùng tiền tài để cân nhắc rồi đấy. Người không biết còn tưởng Ngũ ca thích làm ăn buôn bán, nhìn xem, không khí toàn mùi tiền rồi."

Sắc mặt Ngũ hoàng tử cứng đờ, "Ngươi..."

Đúng lúc này, thái giám ở cửa cung điện hô, "Hoàng thượng, Hoàng hậu giá lâm."

Mọi người đứng lên, cùng quỳ xuống hành lễ với Hoàng thượng và Hoàng hậu ở cửa điện.

Bắc Vũ Đường ngồi ở cửa đang định quỳ xuống thì có người đỡ lại.

Bắc Vũ Đường nghi hoặc nhìn Phong Ly Ngân.

"Không cần." Phong Ly Ngân nói thẳng.

Một Đế vương phàm giới còn chẳng có tư cách gặp mặt y, nói gì đến việc bắt y quỳ.

Phong Ly Ngân nâng tay tạo kết giới ngay trước mặt Bắc Vũ Đường, "Bọn họ không nhìn thấy."

"Chàng..." Bắc Vũ Đường đã sớm cảm giác y hơi khác, giờ thấy vậy, mọi câu hỏi đều đã được giải đáp.

"Ký ức trở lại, dường như còn mang theo cả năng lực tu luyện ở các vị diện khác tới." Phong Ly Ngân giải thích.

Ặc...

Vì sao nàng không tốt số vậy chứ?

Nếu nàng có thể mang bản lĩnh học được ở giới Tu chân đến thì giờ đã có thể làm mưa làm gió rồi.

Phong Ly Ngân nắm lấy tay nàng, nhẹ giọng nói: "Của ta cũng là của nàng."

Bắc Vũ Đường: 囧

Hoàng đế và Hoàng hậu Đại Chu ngồi lên chủ vị, thái giám mới cao giọng nói, "Đứng dậy."

Mọi người sôi nổi đứng lên, về vị trí của mình.

Khi mọi người ổn định, Phong Ly Ngân bỏ lá chắn. Tiểu Mặc Nhi cũng trở lại cạnh họ.

Hoàng thượng nói mấy câu xong, Hoa Tử Vân đứng dậy tạ ơn.

Hoàng tử xung quanh đều nở nụ cười, một bộ tương thân tương ái, nhưng trong lòng nghĩ thế nào thì chỉ có bản thân mới biết.

"Bát đệ, Ngũ ca chúc đệ mỗi ngày đều như hôm nay, mỗi tuổi đều như sáng nay." Ngũ hoàng tử thân thiện nâng chén rượu với Hoa Tử Vân.

"Cám ơn Ngũ ca."

Hoa Tử Vân rất dứt khoát uống cạn rượu trong ly.

Tứ hoàng tử nói, "Bát đệ, nghe nói lần này đệ có mời một bằng hữu trong dân gian đã từng giúp đệ không ít lần tới, không biết là vị nào, có thể giới thiệu cho Tứ ca để Tứ ca gặp mặt cảm tạ họ đã chiếu cố đệ không?"

Hoa Tử Vân nghe hắn nói vậy, ý cười bên môi nhạt đi.

Bọn họ còn chưa từ bỏ ý định, muốn thông qua Mộc di nhục nhã mình, ép mình tức giận làm ra hành động mất lý trí.

Cậu nhìn về phía Bắc Vũ Đường, Bắc Vũ Đường thấy sự lo lắng và băn khoăn trong mắt cậu, mỉm cười với cậu, ý bảo cậu đừng lo.

Mấy người đều có năng lực riêng, chính là bàn tay vàng to đùng cho cậu luôn, âm mưu quỷ kế gì đều vô dụng cả.

Hoa Tử Vân đọc hiểu ý của Bắc Vũ Đường, đứng lên, nói với Hoàng đế ngồi trên, "Phụ hoàng, vị kia là Phong tiên sinh, một vị khác là Mộc di và con của nàng, Mộc Tử Mặc."

Theo lời Hoa Tử Vân, đoàn người Bắc Vũ Đường đứng dậy, đi tới chính giữa đại điện.

Tiểu Mặc Nhi thấy Hoa Tử Vân hành lễ, đang định quỳ xuống hành lễ thì bị Bắc Vũ Đường nâng dậy.

Tiểu Mặc Nhi chớp đôi mắt đen bóng đầy nghi hoặc nhìn nàng.

Bắc Vũ Đường nở nụ cười thần bí với cậu.

Phong Ly Ngân làm một thủ thuật che mắt, cảnh mọi người ở đây nhìn thấy là ba người quỳ xuống hành lễ.

Nam nhân ngồi trên vương tọa uy nghiêm nói, "Đứng dậy đi."

Tiểu Mặc Nhi nghe vậy, đôi mắt đen nhánh hơi trợn to.

Rõ ràng họ không quỳ, nhưng...

Cậu nhìn Hoàng đế ngồi trên vương tọa, lại nhìn người xung quanh, dường như không thấy họ không quỳ.

Chuyện này là sao?

Tiểu Mặc Nhi nghiêng đầu nhìn mẫu thân.

Bắc Vũ Đường nhún vai, khóe mắt liếc người bên cạnh như đang nói, "Con đừng hỏi ta, hỏi chàng ấy".

Tiểu Mặc Nhi nhìn Phong Ly Ngân, Phong Ly Ngân nhún vai, tỏ vẻ "ta không biết gì hết".

Được rồi, cậu đã hiểu, đây là bí mật.

Chu Võ Đế nhìn ba người, ánh mắt liếc qua Bắc Vũ Đường, khi thấy Phong Ly Ngân, ánh mắt cứng lại, người này cho ông cảm giác cao thâm khó đoán.

Cuối cùng, ông dừng mắt ở Tiểu Mặc Nhi, "Ngươi chính là Mộc Tử Mặc?"

"Bẩm bệ hạ, là vãn sinh."

Hoàng hậu nhìn nhân nhi phấn điêu ngọc trác, cười nói, "Đúng là khá đẹp, chẳng trách Tử Vân luôn la hét muốn ở bên ngươi."

Lời này của Hoàng hậu thật cao minh, một câu hai nghĩa.

Hoa Tử Vân mười tuổi, ở Hoàng thất cũng coi như là người lớn, không thể hoàn toàn đối xử như hài tử, mà Tiểu Mặc Nhi mới sáu tuổi.

Là hài tử của Hoàng thất mà lại chơi cùng một hài đồng nhỏ, có thể thấy khó gánh nghiệp lớn.

Người thông minh nghe thường sẽ nghĩ theo hướng này.

Người vụng về nghe thì chỉ nghĩ Hoàng hậu nương nương thật hòa ái, không hề làm giá.

Tiểu Mặc Nhi tuy nhỏ, nhưng không ngốc, tất nhiên nghe ra hàm nghĩa trong lời nói của Hoàng hậu.

Có người bắt nạt bằng hữu ngay trước mặt mình, sao cậu có thể cho qua, dù đối phương có là Hoàng hậu nương nương thì cậu cũng tuyệt đối không để họ thành công.

Khuôn mặt còn béo thịt của Tiểu Mặc Nhi lộ một nụ cười, giòn tan đáp, "Đúng vậy. Tử Vân luôn đấu thơ với ta, có những lúc lại kéo ta chơi cờ, vừa chơi đã hết cả ngày, mỗi lần còn muốn đặt tiền cược, sợ ta chơi không nghiêm túc."

Giọng nói đậm chất trẻ con của cậu kết hợp với câu nói kia khiến người ta cảm thấy thú vị, đồng ngôn đồng ngữ, người khác sẽ không nghĩ nhiều.

Đám Nhị hoàng tử nghe vậy, đôi mắt lập tức sáng ngời, thầm cười nhạo Hoa Tử Vân có một đồng đội heo.

Sao họ có thể dễ dàng buông tha cơ hội chế nhạo Hoa Tử Vân được?

Nhị hoàng tử lập tức cười nói, "Mặc Nhi tiểu bằng hữu, nói vậy là ngươi từng đọc sách?"

"Đúng vậy."

Tứ hoàng tử cũng hỏi, "Có phải lần nào ngươi cũng thua rất thảm không, Tử Vân lợi hại chỉ kém Lê Thiên Kỳ thôi. Ngươi thua đệ ấy cũng là bình thường. Chỉ là, Bát đệ tìm ngươi tỷ thí đúng là thắng cũng không oai gì. Lần sau Bát đệ tìm ngươi tỷ thí thì ngươi không thể ngây ngốc đồng ý đâu."

Nói rồi, hắn nhìn Hoa Tử Vân, "Bát đệ, lần sau ngươi muốn tỷ thí thì tìm Thiên Kỳ là được, hai ngươi thực lực tương đương, bàn luận nhiều mới có ích. Đừng tìm tiểu hài tử nhà người ta tỷ thí nữa."

Hoa Tử Vân thầm hừ lạnh, không nói gì, đáy mắt lại hiện lên nét hưng phấn.

Mỗi lần Mặc Nhi lộ ra biểu cảm này có nghĩa là có người xui xẻo!

"Thua?" Mặc Nhi nghi hoặc nhìn Tứ hoàng tử, "Ta không thua."

Tứ hoàng tử sửng sốt, lộ ra vẻ xấu hổ, "Thì ra Bát đệ luôn nhường ngươi."

"Nhường?" Tiểu Mặc Nhi nhíu mày đẹp, chu môi, chậm rãi nói, "Ta không cần huynh ấy nhường."

Ngũ hoàng tử đứng dậy, "Tiểu bằng hữu, chẳng lẽ ngươi nghĩ mình có thể thắng Bát đệ?"

"Đúng." Tiểu Mặc Nhi mềm mụp gật đầu, "Ta cũng thắng các ngươi."

Lúc nói câu này, mắt cậu nhìn về phía đám người Nhị hoàng tử, Tứ hoàng tử, Ngũ hoàng tử.

Ba người hơi sửng sốt, Ngũ hoàng tử nhảy ra đầu tiên, "Tiểu bằng hữu, dù ngươi vừa sinh đã đọc sách thì cũng chưa chắc đã thắng được chúng ta. Chúng ta đều là người lớn, không còn nhỏ như Bát đệ mà đi tỷ thí với ngươi."

Tiểu Mặc Nhi chớp đôi mắt đen sáng ngời, "Các ngươi sợ thua ta chứ gì. Tử Vân từng nói, người không tự tin thường hay lấy cớ như vậy. Có phải ngươi đang lấy cớ không?"

Nếu một thiếu niên nói ra câu này thì người ta sẽ cảm thấy người này thật cuồng vọng. Nhưng một hài tử nói vậy chỉ khiến người ta cảm thấy dở khóc dở cười, đúng là một hài tử không rành thế sự mới nói vậy.

Người xung quanh đều nở nụ cười.

Có quý nữ thấp giọng cười nói, "Đúng là ngốc đến đáng yêu."

"Đúng vậy. Đâu phải ai cũng là Lê Thiên Kỳ."

"Ngươi nói sai rồi. Lê Thiên Kỳ ở tuổi đó cũng không dám nói có thể so được với Hoàng tử."

......

Tiểu Mặc Nhi chấp nhất nhìn ba người, "Nếu không tin, ta và các ngươi tỷ thí đi."

Ngũ hoàng tử cười khẽ, ánh mắt nhìn cậu khinh miệt không nói thành lời, "Chúng ta thắng ngươi cũng không oai phong gì, không đáng."

Tiểu Mặc Nhi không nghe hắn nói, nhìn về phía Chu Võ Đế, "Hoàng thượng, có thể tỷ thí với họ không?"

Chu Võ Đế nhìn tiểu nhân nhi trước mặt, cảm thấy thật thú vị, thấy ánh mắt cậu kiên định, dáng vẻ chấp nhất, cười nói, "Được."

Chu Võ Đế đã lên tiếng, không ai có thể từ chối lần tỷ thí này.

Đáy mắt Hoa Tử Vân tràn đầy hưng phấn, bọn họ thảm chắc rồi!

Bọn họ càng coi thường Tiểu Mặc Nhi, đến lúc đó sợ là thua càng thảm.

Nếu ba người biết cậu lợi hại, toàn lực ứng phó, có khi cậu còn lo cho Tiểu Mặc Nhi.

Nhưng giờ, với trạng thái của ba người, cậu chẳng lo tí nào hết.

Coi thường đi, tiếp tục coi thường đi.

Hoa Tử Vân nhìn họ, mặt lộ vẻ lo lắng.

Đám người Nhị hoàng tử thấy biểu cảm của Hoa Tử Vân thì đại hỉ.

Hoa Tử Vân đứng ra, nói với Chu Võ Đế, "Phụ hoàng, đừng để họ tỷ thí thì hơn. Nếu bên nào thua đều sẽ tổn thương hòa khí."

Ba vị Hoàng tử sao có thể từ bỏ.

Đây là thời điểm vả mặt hoàn hảo, đánh vào thể diện của tiểu tử thúi kia chẳng khác nào đánh vào thể diện của Hoa Tử Vân.

Bọn họ có quá ít cơ hội vả mặt Hoa Tử Vân, giờ có cơ hội, sao có thể bỏ lỡ.

"Bát đệ, đệ yên tâm. Nếu chúng ta thua, chắc chắn sẽ không để trong lòng." Tứ hoàng tử rộng lượng nói, ý tứ thật sự là: "Người để trong lòng là bằng hữu của ngươi ấy".

Tiểu Mặc Nhi tiến lên một bước, "Tử Vân, ta cũng không để trong lòng đâu. Ta độ lượng lắm, có thể chèo thuyền luôn đấy."

(Cổ ngữ có câu: "Cái trán của Tướng quân rộng đến mức có thể phi ngựa, cái bụng của Tể tướng rộng đến mức có thể chèo thuyền". Ý nói, một người có tấm lòng rộng lớn mới có thể làm được việc lớn, mới có thể bao dung được những việc khó bao dung của thiên hạ.)

Lời vừa nói ra, xung quanh lại nhỏ giọng cười.

"Tiểu đồng này thật thú vị."

"Đáng yêu quá."

"Cái bụng của Tể tướng rộng đến mức có thể chèo thuyền. Lời này nghe hắn nói đúng là đáng yêu."

"Tiểu gia hỏa này nói còn không nói ổn, cái biết cái không, sợ lát nữa sẽ thua rất thảm."

"Bát hoàng tử tốt với hắn, luôn nhường hắn, hắn lại tin là thật, nghĩ mình rất lợi hại. Hy vọng lần này đừng bị đả kích quá."

"Để hắn ăn mệt cũng tốt, đỡ sau này lớn bị đả kích đến mức không dậy nổi."

Tất cả mọi người đều đang chờ Mộc Tử Mặc thành trò cười.

Chu Võ Đế nhìn tiểu gia hỏa như cục bột, dù không phải nhi tử của mình nhưng cũng rất thích, thế là nói với mấy người Nhị hoàng tử, "Lát nữa nhớ nhẹ tay thôi, biết chưa?"

Ba người cùng đáp lời, lòng lại quyết định, nhất định phải khiến tiểu tử thúi này chịu giáo huấn.

Tiểu Mặc Nhi cũng đáp, "Rõ ạ."

Người xung quanh đều bật cười, tiểu gia hỏa này còn tưởng Thánh thượng nói với mình, còn định nhường các Hoàng tử, đúng là đáng yêu chết đi được.

Nếu trước mặt không phải một đứa bé sáu tuổi đáng yêu, sợ là mọi người sẽ cảm thấy chán ghét và khinh thường hành động này.

"Chúng ta lớn tuổi, không bắt nạt ngươi. Ngươi muốn tỷ thí thế nào thì tỷ thí thế ấy."

Tiểu Mặc Nhi trầm ngâm một lát rồi nói, "Ta có thể hỏi ba vị điện hạ am hiểu gì nhất không?"

Mọi người nghe cậu hỏi, đều nở nụ cười.

Đúng là một tiểu gia hỏa thông minh, biết làm gì có lợi cho mình nhất.

Ba người nhìn nhau, đều hiểu ý cậu.

Cậu muốn loại bỏ không đấu những gì họ am hiểu nhất.

Nhóc này tuy nhỏ nhưng mà nhiều tâm tư đấy.

Vậy cũng tốt, họ cũng không dùng những thứ mình am hiểu nhất tỷ thí với cậu, xem như hạ thủ lưu tình theo lời phụ hoàng.

Dùng cái mình không am hiểu nhất đánh cậu đến tè ra quần thì cũng không thể trách họ không nhẹ tay đâu, đúng không?

Ba người nhất trí, cũng không giữ lại, nói ra sở trường của mình.

Thật ra thì, dù họ muốn giấu thì mọi người đều rõ sở trường của họ rồi.

Nhị hoàng tử nói, "Ta am hiểu thơ từ nhất."

Tứ hoàng tử nói theo, "Ta không am hiểu gì, chỉ có một vài nghiên cứu về kỳ nghệ."

Ngũ hoàng tử cuối cùng cười tủm tỉm, "Ta không bằng các ca ca, bọn họ văn giỏi, võ cũng không tệ. Ta chỉ nghiên cứu về võ đạo chút thôi."

"Võ đạo." Tiểu Mặc Nhi nhíu mày.

Ngũ hoàng tử thấy cậu nhíu mày, đắc ý trong lòng.

Bàn tính của ngươi sai rồi nhé, dù loại bỏ võ đạo thì cũng vô dụng thôi.

"Ngươi giỏi cưỡi ngựa hay bắn cung?"

"Bắn cung." Ngũ hoàng tử tự tin tràn đầy.

Nói đến tài bắn cung, trong số các Hoàng tử, hắn đứng thứ hai thì không ai dám xưng thứ nhất.

Dù trong số các thanh niên đồng lứa trong kinh đô, hắn cũng xếp nhất nhì.

Tiểu Mặc Nhi gật đầu hiểu rõ.

Ngũ hoàng tử nhìn cậu, "Ngươi biết chúng ta am hiểu gì rồi, vậy ngươi có thể nói cho chúng ta biết, ngươi am hiểu gì nhất không?"

"Y thuật." Tiểu Mặc Nhi không chút do dự đáp lại.

"Y thuật?" Ngũ hoàng tử sửng sốt, chợt bật cười.

Người xung quanh cũng bật cười.

Đứa nhỏ này đâu phải đến tỷ thí đâu, rõ ràng là đến làm trò chọc cười mọi người mà.

Hoàng hậu che miệng, cười dịu dàng, "Đứa nhỏ này thật thú vị, chẳng trách Tử Vân thích chơi với nó như thế."

Hiền phi nghe Hoàng hậu lại làm khó nhi tử nhà mình, khiến mọi người nghĩ nhi tử của mình là Hoàng tử mà làm việc không đàng hoàng, chỉ biết chơi đùa, không vui. Nàng vốn không thích Tử Vân quá thân cận với đôi mẫu tử này.

Dù đã biết được bản lĩnh của họ từ Tử Vân, nhưng nàng chỉ nghĩ Tử Vân đang thổi phồng nói đỡ cho họ thôi.

Nếu đôi mẫu tử này thật sự lợi hại thì sao lại có thể vô danh như vậy.

Hiền phi càng thêm không thích mẫu tử Bắc Vũ Đường, cảm thấy mẫu tử họ không những không mang lại lợi ích cho nhi tử mà còn liên lụy cậu.

Aizz, lần này vốn không nên mềm lòng nghe lời cậu, để đôi mẫu tử kia vào cung.

Hiền phi cười nói, "Đôi khi chơi cùng cũng tốt, kết hợp làm việc và nghỉ ngơi thì học tập càng tốt hơn."

Các phi tử còn lại cũng cười nói đỡ Hoàng hậu, bắt đầu chèn ép Hiền phi, mà Hiền phi cũng mỉm cười tươi, bình tĩnh đấu khẩu với các nàng, không hề rơi vào thế yếu.

Chu Võ Đế đúng lúc lên tiếng, "Được rồi, xem họ đấu thế nào đi."

Ông đã nói vậy, các phi tần đều im lặng, lại nhìn về trong sân.

Tiểu Mặc Nhi cũng không tức giận vì bị cười nhạo, càng không để ý, tựa như người họ cười nhạo không phải mình.

"Ngươi muốn tỷ thí thế nào?" Nhị hoàng tử hỏi.

Tiểu tử này đúng là nhiều trò, nói mình am hiểu y thuật nhất, sợ là vì không muốn nói mình am hiểu cầm kỳ thi họa, sau đó dùng nó để thắng họ.

Hắn nghĩ vậy, không ít người xung quanh cũng nghĩ vậy, cảm thấy tiểu gia hỏa này cũng khá thông minh.

Tiểu Mặc Nhi đảo mắt, "Vậy tỷ thí cái các ngươi am hiểu nhất đi."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi