MAU XUYÊN NGHỊCH TẬP: BOSS THẦN BÍ, ĐỪNG TRÊU CHỌC LUNG TUNG

Tác giả: Vân Phi Mặc

Hai thị vệ cầm bia ngắm xuất hiện trước mắt mọi người, chênh lệch đôi bên không cần hỏi cũng tự có kết quả.

Thị vệ cung kính bẩm báo, "Đây là bia của Ngũ hoàng tử."

"Đây là bia của Mộc tiểu công tử."

Mọi người thấy kết quả này cũng không ngạc nhiên.

Chu Võ Đế cười ha ha, "Không tệ, không tệ. Nếu hôm nay trẫm không tận mắt thấy thì chỉ sợ cũng không tin tiểu nhi này lại có tài bắn cung lợi hại đến thế. Ngươi đã thi công danh chưa?"

Tiểu Mặc Nhi khom người hành lễ với Chu Võ Đế: "Rồi ạ."

"Xem ra là Đồng sinh." Chu Võ Đế theo bản năng nghĩ vậy.

Tiểu Mặc Nhi lắc đầu, "Không phải Đồng sinh, là Tú tài."

Lời vừa ra, trường hợp ồn ào phút chốc trở nên yên tĩnh, mọi người đều nhìn cậu bằng ánh mắt không thể tin.

"Năm nay ngươi bao tuổi?" Chu Võ Đế khiếp sợ một lúc rồi mới hỏi.

"Sáu tuổi." (Ro: Đây là Mặc gia xác nhận nhá, không phải Ro đổi nữa rồi:3)

Xung quanh lập tức vang lên những tiếng thì thầm khe khẽ.

"Giờ hắn sáu tuổi, vậy chẳng phải năm tuổi đã có công danh rồi sao?!"

"Trời ạ, hắn còn lợi hại hơn cả Lê Thiên Kỳ nữa!"

"Tiểu gia hỏa này đúng là không phải người!"

"Sai sao được! Năm tuổi Tú tài, sáu tuổi đã viết thư pháp tốt, kỳ nghệ tinh vi, bắn cung lợi hại. Hắn còn gì không biết không!"

"So ra thì Lê Thiên Kỳ cũng không bằng hắn. Hắn mới thực sự là thần đồng!"

"Thật lợi hại!"

"Không cao ngạo, không nóng nảy."

Một đám lão thần đều nhìn Tiểu Mặc Nhi bằng ánh mắt trìu mến.

Hài tử như vậy, ai mà không thích.

Lý ngự sử thấy Chu Võ Đế vui vẻ, tiến lên chúc mừng, "Chúc mừng Hoàng thượng, chúc mừng Hoàng thượng, Đại Chu trước có Bát hoàng tử cơ trí, sau có thần đồng Lê Thiên Kỳ, giờ lại thêm một thần đồng tuyệt thế, đây là trời cao an bài, chứng tỏ Ngô hoàng thánh minh nên trời cao mới phù hộ."

Mọi người sôi nổi quỳ xuống.

Tiểu Mặc Nhi thấy vậy, không khỏi nhích người về phía Bắc Vũ Đường.

Tiểu Mặc Nhi không quỳ xuống theo mọi người, cậu nhìn Phong lão sư và mẫu thân cũng đứng giống cậu, lại nhìn người quỳ đầy đất.

Thế là cậu ngó Phong Ly Ngân.

"Chúc mừng Hoàng thượng, Ngô hoàng thánh minh!"

Chu Võ Đế long tâm đại duyệt, "Đứng dậy cả đi."

Mọi người sôi nổi đứng dậy.

Chu Võ Đế nhìn Tiểu Mặc Nhi, "Vừa rồi trẫm đồng ý cho ngươi một khen thưởng, ngươi muốn cái gì?"

Lời vừa nói ra, không ít người đều lộ vẻ kinh hãi.

Hoàng thượng nói vậy là coi trọng Tiểu Mặc Nhi rồi!

Tiểu Mặc Nhi giòn tan hỏi, "Hoàng thượng, ta thật sự yêu cầu gì cũng được sao?"

"Miệng vàng lời ngọc."

Tiểu Mặc Nhi nở nụ cười hồn nhiên, "Ta có thể yêu cầu Bát hoàng tử ở cùng ta mấy ngày không?"

Hoa Tử Vân nghe cậu dùng cơ hội tốt nhất vì mình thì nôn nao, "Mặc Nhi."

Chu Võ Đế nghe vậy thì cười ha ha, "Được."

Tiểu Mặc Nhi vui sướng quỳ xuống hành lễ, "Tạ long ân của Hoàng thượng."

Tiểu Mặc Nhi nổi bật, cậu dùng hành động thực tế nói cho Hoàng thượng, Tử Vân chơi với cậu là lợi chứ không hại, cũng xem như vả mạnh vào mặt Hoàng hậu nương nương.

Hoàng hậu nương nương tươi cười, nhưng sâu trong đáy mắt lại lạnh toát.

Yến hội tiếp tục, ca múa tiếp tục, chỉ có Tiểu Mặc Nhi là nhân khí tăng vọt, xem như chính thức tiến vào tầm mắt của thượng tầng Đại Chu.

Bỗng, Hoa Tử Vân ngã xuống, miệng phun máu tươi.

"A!" Một cung nữ hầu hạ hét toáng lên.

Mọi người đều chú ý đến Hoa Tử Vân, thấy Hoa Tử Vân ngã xuống, khóe môi nhiễm máu.

Hiền phi ngồi trên ghế, lập tức lao xuống.

Tốc độ của nàng nhanh, nhưng có người còn nhanh hơn nàng.

Ba người Bắc Vũ Đường và Tiểu Mặc Nhi lao đến gần Hoa Tử Vân đầu tiên.

Chu Võ Đế đứng dậy, nôn nóng hô, "Mau truyền thái y!"

Người còn lại không ai dám tới gần, tránh dẫn họa vào thân.

Bắc Vũ Đường nắm tay Hoa Tử Vân, bắt mạch cho cậu.

Phong Ly Ngân chỉ nhìn thoáng qua rồi nói, "Hắn trúng độc. Độc này rất bá đạo, giờ đã lan đến tứ chi, chờ đến khi độc lan đến lục phủ ngũ tạng, đại la thần tiên cũng không cứu được."

Đại la thần tiên không cứu được, y cứu được.

Câu này, Phong Ly Ngân tất nhiên không nói ra.

Thần thái siêu cấp bình tĩnh cộng thêm ngữ khí đạm mạc, dường như người sắp bỏ mạng là một người râu ria.

Hiền phi không bình tĩnh nổi, "Ngươi nói chuyện kiểu gì thế?!"

Phong Ly Ngân lạnh nhạt liếc Hiền phi một cái, chỉ một cái liếc mắt đã khiến HIền phi nuốt toàn bộ lời muốn nói về bụng.

Ánh mắt thật đáng sợ, khiến nàng không dám đối nghịch với y, thậm chí còn không dám nhìn thẳng y.

Chu Võ Đế hô với đám người, "Mau, mau bảo đám ngự y lăn tới đây!"

Dù hài tử nào gặp chuyện, người làm phụ thân đều sẽ lo lắng, đặc biệt là khi hài tử trước mắt còn là hài tử mình coi trọng nhất, thương yêu nhất.

"Không cần." Bắc Vũ Đường nói, "Ngự y tới thì muộn rồi. Ta có thể ép độc ra giúp hắn."

Hoàng hậu nương nương tuy không biết ai xuống tay, nhưng nàng ta ước gì Hoa Tử Vân chết luôn đi.

"Mộc phu nhân, ngươi thật sự ép ra được chứ? Chuyện này liên quan đến tính mạng của Tử Vân, không phải trò đùa. Nếu không hoàn toàn chắc chắn thì chớ nên động thủ, tránh làm Tử Vân bị thương." Hoàng hậu nương nương nói, giọng tràn đầy quan tâm.

"Đúng đấy. Chờ thái y đến đi."

"Chờ thái y tới thì thỏa đáng hơn."

Các nương nương trong hậu cung đều nói theo, tất cả đều không đồng ý để Bắc Vũ Đường ra tay.

"Còn một thời gian nữa thái y mới tới, chờ họ tới, độc đã lan toàn thân, muốn cứu cũng đã muộn." Bắc Vũ Đường trầm giọng nói.

Tiểu Mặc Nhi nói theo, "Mẫu thân y thuật cao minh, có thể chữa khỏi cho Tử Vân."

Tiểu Mặc Nhi bản lĩnh thế nào, người ở đây đều rõ.

Có đại thần muốn lên tiếng, nhưng lại băn khoăn. Nếu lỡ mình nói đỡ cho họ, mà họ lại không cứu được Bát hoàng tử, còn khiến cậu chết, vậy người đề cử như họ chắc chắn sẽ bị Chu Võ Đế và người phe Hiền phi ghi hận.

Không ai nguyện ý mạo hiểm cả.

Đúng lúc này, Sở Du đứng dậy, "Bệ hạ, xin hãy để họ thử một lần."

"Sở Du, con biết mình đang nói gì không?" Sở thượng thư phẫn nộ quát.

Sở Du cũng không bị phụ thân dọa lui, tiếp tục nói với Chu Võ Đế, "Nếu Mộc phu nhân không cứu được Tử Vân, vậy trên thế gian không còn ai cứu được đệ ấy."

"Cuồng vọng!"

"Sở Du, con đang nói linh tinh gì thế?!"

Chu Võ Đế hơi nhíu mày, vốn ông còn cân nhắc để nàng thử một lần, nhưng nghe Sở Du nói vậy, ông không muốn làm thế nữa.

Ông tuyệt đối không thể mang tính mạng Tử Vân ra làm trò đùa.

Sở Du thấy mọi người không tin lời mình, rất tức giận, không thèm che giấu thân phận của nàng nữa, nói thẳng, "Mộc phu nhân là Hương quân của Nam Đường Quốc, nàng chính là người trị hết bệnh đậu mùa mà mọi người bó tay trăm ngàn năm nay."

"Nàng chính là vị thần y đó?" Có người kinh hô.

"Đúng. Chính là nàng." Sở Du gật đầu khẳng định, "Vị truyền nhân Thần Y Cốc kia hôm nay không tới cùng họ. Hoàng thượng, xin hãy để Mộc phu nhân khám chữa đi."

Chu Võ Đế nhìn thoáng qua Tử Vân không rõ sống chết, cuối cùng gật đầu, "Làm phiền Mộc phu nhân."

Bắc Vũ Đường cũng không nói nhiều với họ, bắt đầu trị cho Hoa Tử Vân.

Đúng lúc này, Chu Võ Đế cảm thấy ngực đau xót, phun ra một ngụm máu, ngã xuống.

Một màn bất ngờ xảy ra dọa sợ mọi người.

Hoàng hậu phản ứng lại đầu tiên, "Người đâu, hộ giá!"

Tất cả ngự lâm quân mau chóng vây lấy đại điện, không ai được ra vào.

Chu thừa tướng nhìn thoáng qua Chu Võ Đế, lòng trầm xuống, "Hoàng thượng cũng trúng độc."

Hoàng hậu nương nương sắc mặt âm trầm, "Tra, nhất định phải tìm ra hung thủ!"

Tiểu Mặc Nhi định tiến lên khám, lại bị Hoàng hậu nương nương ngăn cản.

Bắc Vũ Đường cho Tiểu Mặc Nhi một ánh mắt, Tiểu Mặc Nhi không tiến lên nữa.

Bắc Vũ Đường dùng Hàn Băng Chưởng ép độc đến một chỗ.

Phong Ly Ngân không cần nàng dặn, cầm dao ra, nắm lấy tay Tử Vân.

Hiền phi thấy vậy, cuống quýt hô, "Các ngươi muốn làm gì?"

"Loại bỏ máu độc." Tiểu Mặc Nhi giải thích.

Lúc Tiểu Mặc Nhi nói chuyện, Phong Ly Ngân đã cắt ngón tay Hoa Tử Vân, máu độc có nơi để chảy, toàn bộ tràn ra vết cắt.

Mọi người thấy máu đen nhánh nhỏ từ tay cậu ra.

Bắc Vũ Đường đặt Tử Vân nằm xuống, Hiền phi vội hỏi, "Sao rồi? Tử Vân có phải không sao rồi không?"

"Tạm thời ổn rồi. Phải điều dưỡng một thời gian mới hoàn toàn khỏe lại."

Hoa Phi Vũ thấy nàng nhẹ nhàng ép độc ra, đôi mắt tràn đầy ảo não. Hắn hung hăng trừng người hầu bên cạnh, người hầu không dám phản bác, càng không dám hé răng.

Hắn cũng không biết mà!

Rõ ràng hắn chọn loại độc kiến huyết phong hầu, hoàn toàn không kịp cứu chữa, sao giờ lại biến thành độc có thể giải?!

Chẳng lẽ là người của Dụ Vương thay đổi loại độc à?

Lúc này, sắc mặt Dụ Vương càng khó coi hơn.

Hắn xuống tay với Hoa Tử Vân là vì mẫu tử Mộc Tử Mặc, nhưng vì sao Thánh thượng cũng trúng độc?!!!

Hắn liếc Đại hoàng tử, chẳng lẽ tên đó động tay động chân?

Hắn muốn mượn tay mình làm gì?

Dụ Vương rất lo lắng, sợ mình biến thành thanh đao trong tay người khác.

Ngự y vội vàng tiến đến, sau khi vào đại điện, phát hiện người ngã xuống là bệ hạ thì sợ run.

Không phải bảo Bát hoàng tử đã xảy ra chuyện sao? Sao lại biến thành bệ hạ rồi???

En nờ dấu hỏi chấm nảy lên trong đầu ngự y, động tác cũng không chậm, bắt đầu bắt mạch cho Chu Võ Đế, sắc mặt càng lúc càng nặng nề.

Hoàng hậu nương nương thấy ngự y thu tay, vội vàng hỏi, "Bệ hạ làm sao vậy?"

Ngự y nặng nề đáp, "Bệ hạ trúng độc."

"Trúng độc!!!"

Họ đã sớm đoán được đáp án này, chỉ là giờ càng chắc chắn hơn thôi.

"Trương ngự y, ngươi xem có phải cùng loại độc Bát hoàng tử trúng không?" Hoàng hậu nương nương nhắc nhở.

Trương ngự y đi đến bên cạnh Hoa Tử Vân, nhìn thoáng qua máu đen trên đất, dùng ngân châm thử, ngân châm cũng biến thành màu đen. Hắn cẩn thận ngửi, "Là cùng một loại độc với bệ hạ."

Hiền phi vẫn không yên tâm về Hoa Tử Vân, "Trương ngự y, Vân Nhi sao rồi?"

Trương ngự y bắt mạch cho Hoa Tử Vân, mày bỗng nhíu lại.

Hiền phi thấy vậy thì lo lắng lắm, "Sao rồi?"

Mọi người đều chờ đợi kết quả, có người mong cậu đi đời nhà ma, có người lại âm thầm cầu nguyện.

"Kỳ lạ." Trương ngự y lẩm bẩm một tiếng, "Độc của Bát hoàng tử đã giải, thân thể chỉ bị thương nhẹ. Điều dưỡng mấy ngày sẽ khỏi hẳn. Không biết vị nào đã giải độc này?"

Chu thừa tướng lập tức khẩn cầu Bắc Vũ Đường, "Xin Mộc phu nhân cứu bệ hạ."

Trương ngự y nhìn về phía Bắc Vũ Đường, giọng khó tin, "Nàng chính là người giải độc?"

"Đúng vậy."

"Giờ không phải lúc nói chuyện phiếm, cứu bệ hạ quan trọng. Độc này rất bá đạo." Sở thượng thư nói theo.

Bắc Vũ Đường để người đỡ Chu Võ Đế, sau đó bắt đầu ép độc giúp ông.

Chờ độc tố bị ép xong, Tiểu Mặc Nhi lấy ra một bình sứ trắng ngà trong túi, đổ hai viên thuốc đen vào tay, định cho Chu Võ Đế và Hoa Tử Vân uống.

"Chờ đã." Thái giám tổng quản cười tủm tỉm gọi lại.

Tiểu Mặc Nhi nghi hoặc nhìn qua.

Thái giám tổng quản cười nói, "Tạp gia muốn ăn thử trước rồi mới có thể để bệ hạ và Hoàng tử dùng."

"Trương ngự y ở đây, kiểm tra thử đi." Sở Du nói.

Thái giám tổng quản gật đầu, "Vậy là tốt nhất."

Trương ngự y tiếp nhận viên thuốc trong tay Tiểu Mặc Nhi, ngửi thử trước, sau đó nhéo một chút liếm thử, xác định không có vấn đề gì, gật đầu với Hoàng hậu nương nương, "Thuốc này bổ khí dưỡng máu, hợp cho bệ hạ dùng lúc này."

Cho Chu Võ Đế và Hoa Tử Vân uống thuốc, Bắc Vũ Đường nhẹ nhàng vỗ lên người họ, "Lát nữa họ sẽ tỉnh."

"Vậy thì thật sự quá tốt!" Chu thừa tướng vui vẻ nói.

Hoàng hậu nương nương ra lệnh, "Đưa bệ hạ và Bát hoàng tử đến thiên điện nghỉ ngơi."

Bắc Vũ Đường nói, "Hoàng hậu nương nương, không phải đưa qua. Họ sẽ tỉnh lại ngay thôi. Giờ đại điện duy trì nguyên dạng mới thỏa đáng."

Hoàng hậu tuy có bất mãn, nhưng hiểu lời nàng nói là có lý.

Giờ không ai ra khỏi đại điện, chuyện liên quan đến Hoàng thượng và Hoàng tử, nhất định phải tra ra manh mối.

Khi họ nói chuyện, Chu Võ Đế đã tỉnh lại trước. Ông chỉ nhớ ngực mình đau, phun ra một ngụm máu tươi, chuyện sau đó thì ông không rõ lắm.

"Tử Vân sao rồi?" Chu Võ Đế hỏi.

Hoàng hậu nương nương không vui lắm, nhưng vẫn mang khuôn mặt đoan trang ôn nhu trả lời, "Hắn rất tốt."

Chuyện đầu tiên Chu Võ Đế làm sau khi tỉnh lại là hỏi về Tử Vân khiến các Hoàng tử và phi tần ở đây bất mãn, còn các đại thần đều có nhận thức rõ ràng.

Không ít người thầm cảm thán, Bát hoàng tử còn được sủng ái hơn cả tưởng tượng của họ.

"Bệ hạ, ngài và Bát hoàng tử cùng trúng một loại độc." Sở thượng thư nói, "Nếu hôm nay không có thần y như Mộc phu nhân ở đây, chỉ sợ..."

Sắc mặt Chu Võ Đế trầm xuống, "Trương thống lĩnh, điều tra rõ việc này."

Chu Võ Đế tức giận, không ai dám hé răng.

Độc sát Hoàng đế, đó là tội lớn diệt tộc, dù là ai, chắc chắn phải chết.

Tất cả mọi người bị an bài ở một bên, yến hội vẫn duy trì nguyên dạng. Trương ngự y và vài vị thái y khác theo Trương thống lĩnh điều tra từng người.

"Tìm được rồi." Trương ngự y tìm được điểm tâm ở chỗ Hoa Tử Vân, đặt tới trước mặt mọi người.

"Đây là điểm tâm Vân Nhi thích ăn nhất. Chắc chắn họ hướng về Vân Nhi, rốt cuộc ai lại nhẫn tâm muốn giết Vân Nhi!" Đôi mắt Hiền phi đỏ hồng, bộ dáng nhu nhược động lòng người nhìn Chu Võ Đế, "Bệ hạ, ngài nhất định phải làm chủ cho Vân Nhi."

Hoàng hậu nương nương nói, "Hiền phi, tạm thời đừng nóng nảy. Bệ hạ chắc chắn sẽ bắt được hung thủ, sẽ không để kẻ đó ung dung ngoài vòng pháp luật."

Hiền phi thấy nhi tử mãi không tỉnh thì có phần bất an, "Trương ngự y, vì sao con ta mãi chưa tỉnh?"

Trương ngự y cũng không rõ, thế là nhìn về phía Bắc Vũ Đường.

Bắc Vũ Đường nói, "Bát hoàng tử trúng độc nặng, Hoàng thượng trúng độc nhẹ. Dù độc đã bị ép ra thì hắn vẫn phải chịu tổn thương nhiều hơn Hoàng thượng, tất nhiên không tỉnh lại nhanh như Hoàng thượng."

"Hiền phi nương nương đừng quá sốt ruột, lát nữa hắn sẽ tỉnh lại."

Có Bắc Vũ Đường bảo đảm, Hiền phi lúc này mới thoáng bình tĩnh lại.

Trương thống lĩnh hồi bẩm, "Đồ có độc tìm được trên bàn Bát hoàng tử, bên bệ hạ không có."

"Lục soát lại."

Đám người Trương ngự y lại kiểm tra tỉ mỉ toàn bộ đồ ăn và rượu, vẫn không tìm được đồ có độc.

Chu Võ Đế rất không vừa lòng với kết quả này.

Nếu còn không tìm ra, lần sau đối phương muốn giết ông, chẳng phải ông sẽ khó mà giữ nổi tính mạng?

"Phế vật." Chu Võ Đế giận dữ.

Trương ngự y và Trương thống lĩnh sợ hãi quỳ xuống, không dám hé răng.

Dụ Vương vẫn luôn im lặng đi ra, "Hoàng thượng sao không để vị Mộc phu nhân y thuật cao minh này tra thử. Trương ngự y không tìm được, biết đâu nàng lại tìm được."

Sở Du nghe Dụ Vương nói vậy, mày nhíu lại.

Dụ Vương muốn cuốn mẫu tử Mộc phu nhân vào chuyện này.

Sở Du còn cân nhắc xem nên giúp họ tránh khỏi thị phi thế nào, Chu Võ Đế đã nói, "Tra đi."

Chu Võ Đế đã lên tiếng, Bắc Vũ Đường nhận lệnh điều tra cả đại điện.

Trương ngự y thấy nàng không xem vị trí của Hoàng thượng trước thì hỏi, "Vì sao Mộc phu nhân lại xem xét các món ăn khác trước?"

Trương ngự y biết Bắc Vũ Đường chính là Mộc hương quân thì cực kỳ tin phục nàng.

"Độc này chưa chắc đã trúng do ăn uống, cũng có thể là đã dùng cách khác khiến bệ hạ trúng độc. Bệ hạ trúng độc nhẹ, hẳn là chưa trúng bao lâu, phân lượng cũng ít. Như vậy phỏng đoán không phải là đồ Hoàng thượng ngự dụng. Nếu là đồ Hoàng thượng ngự dụng, Hoàng thượng hẳn sẽ trúng độc nặng như Bát hoàng tử."

Mọi người nghe Bắc Vũ Đường nói vậy đều cảm thấy có lý.

Đám người Chu Võ Đế cũng tập trung về phía nàng.

Một chén trà nhỏ sau, Bắc Vũ Đường kiểm tra xong hết, cuối cùng đi về phía vương tọa, cẩn thận xem xét, đôi mắt lộ vẻ trầm tư.

Không ai dám quấy rầy nàng, đều yên lặng chờ đợi.

Chu Võ Đế cuối cùng không chờ nổi, "Có tra được không?"

Bắc Vũ Đường đi xuống khỏi vương tọa, "Có manh mối."

"Trẫm bị hạ độc từ khi nào?"

Mọi người không sao, nhưng ông lại gặp chuyện, nhất định phải tra thật rõ.

"Đồ ăn bệ hạ dùng đều không có vấn đề. Nhưng..." Bắc Vũ Đường dừng lại một lát rồi nói tiếp, "Độc bệ hạ trúng tên là "Tối hoa hồng". Độc này không màu không vị, người thường khó phát hiện, người trúng độc sẽ độc phát thân vong trong một chén trà nhỏ."

"Bát hoàng tử trúng "Tối hoa hồng" thành phẩm, bệ hạ lại khác Bát hoàng tử, "tối hoa hồng" bệ hạ trúng là do các vật chất khác nhau tác động rồi biến đổi thành."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi