MAU XUYÊN NGHỊCH TẬP: BOSS THẦN BÍ, ĐỪNG TRÊU CHỌC LUNG TUNG

Editor: Bạch Diệp Thảo

Mặc Hoạ vừa vào sân đã đi thẳng về phía Bắc Vũ Đường.

"Tiểu thư, tiểu thư." Mặc Hoạ vội vã tới, "Tiểu thư, người có thể làm giúp nô tỳ một bài thơ không?"

Bắc Vũ Đường hồ nghi nhìn nàng ấy, "Có chuyện gì nói đi."

Mặc Hoạ nhếch cái miệng nhỏ lên, vô cùng bất đắc dĩ, "Tiểu thư, sao người biết được."

Bắc Vũ Đường chọc chọc khuôn mặt nhỏ phấn nộn của nàng ấy, "Mặt ngươi viết hết đây này."

Mặc Hoạ gục đầu xuống, rất bất đắc dĩ thở dài một hơi, "Biết ngay là không giấu được người."

"Nói đi, xảy ra chuyện gì?"

Nhắc đến chuyện này, Mặc Hoạ lại tức giận, hầm hừ nói: "Tiểu thư, người có biết giờ người bên ngoài nói Nhị tiểu thư như thế nào không?"

"Nói như thế nào?"

"Nói tài hoa của Nhị tiểu thư không thua gì người, thậm chí còn có người nói người kém Nhị tiểu thư." Mặc Hoạ tức giận nói.

Trong cảm nhận của nàng ấy, không ai có thể so được với tiểu thư, đặc biệt người kia còn là Nhị tiểu thư.

Nếu đổi thành người khác, nàng ấy có khi sẽ không giận như vậy, nhưng Nhị tiểu thư khiến nàng ấy rất tức giận, rất không thoải mái.

Lần trước họ nói tiểu thư trộm thơ của Nhị tiểu thư, Mặc Hoạ vẫn luôn canh cánh trong lòng.

"Nên ngươi muốn lấy thơ của ta ra áp họ xuống?" Bắc Vũ Đường nói ra mục đích của nàng ấy.

Tiểu Mặc Hoạ đỏ bừng mặt, gật đầu, "Nô tì cho họ biết thơ của tiểu thư không phải ai cũng có thể so, đặc biệt là Nhị tiểu thư."

Tiểu Mặc Hoạ rất oán niệm Bắc Niệm Cẩm nha.

Bắc Vũ Đường nhìn nàng ấy, hơi buồn cười, nhưng rất ấm lòng.

"Kệ họ nói đi. Tài hoa không phải chỉ nói là được, thời gian sẽ chứng minh tất cả." Bắc Vũ Đường bình tĩnh nói.

Tiểu Mặc Hoạ cảm thấy tiểu thư nói rất có lý, cũng từ bỏ suy nghĩ ban nãy.

"Người bên ngoài dù khen Nhị tiểu thư lên trời cũng không so được với tiểu thư. Chúng ta có Nhiếp Chính Vương, nàng ta không có." (Chuẩn rồi đó bé Hoạ)

Bắc Vũ Đường vừa uống một ngụm trà, suýt thì phun ra.

Nàng dùng khăn tay lau khoé môi, nha đầu này thật sự là không làm người ta giật mình thì không chịu thôi.

Quân Vô Thương mà nghe được lời này, hẳn sẽ rất vui vẻ.

"Tiểu thư, người thấy nô tì nói có đúng không?" Tiểu Mặc Hoạ thiết tha nhìn Bắc Vũ Đường.

Bắc Vũ Đường dù muốn nói không, nhưng đối mặt với ánh mắt đó, chỉ có thể gật đầu đồng ý.

Tiểu Mặc Hoạ thoả mãn, không buồn bực như trước nữa.

- Thư phòng-

Bắc mẫu đặt một chồng thiệp mời lên bàn.

"Lão gia, gần đây có rất nhiều người tới cửa cầu thú Niệm Cẩm. Thiếp thân đã chọn ra những nhà xứng đôi với nó, ông xem có ai thích hợp?" Bắc mẫu vì hôn sự của Bắc Niệm Cẩm, có thể nói là phí tâm một phen.

Bắc Niệm Cẩm là con vợ lẽ, nếu dòng dõi cao chỉ có thể làm thiếp, không thể làm thê. Nếu hạ thấp hơn một ít thì có thể làm chính thất.

Tuy bà không thích nha đầu kia lắm, luôn cảm giác nha đầu đó tâm rất nặng, nhưng xem trước kia nó hiếu thuận, bà cũng không so đo với nó vì chuyện này.

Dù sau cũng là thứ muội của Bắc Vũ Đường, nếu gả không tốt, người ta sẽ nói chủ mẫu bà khắt khe với nó.

Đúng lúc này, một người đang đứng ngoài cửa thư phòng.

Bắc Niệm Cẩm đang bưng canh bổ đến, vừa lúc nghe được lời Bắc mẫu, dừng chân đứng lại, nghiêng tai nghe.

"Năm nay Hoàng thượng muốn tuyển tú." Bắc Xương Bình nói.

Bắc Niệm Cẩm đứng ở cửa nghe lén, tim nhảy lên cổ, càng chăm chú nghe hơn.

"Lão gia, ông định đưa nói vào cung sao?" Bắc mẫu nhíu mày hỏi.

Bắc Xương Bình gật đầu, một nữ nhi là Nhiếp Chính Vương phi, một nữ nhi là phi tử của Hoàng đế, sau này ở Đại Đoan còn ai dám khinh thường lão.

Bắc Xương Bình mơ rất đẹp, nhưng lại bị Bắc mẫu đánh vỡ.

"Lão gia, chuyện này không thể được." Bắc mẫu buông toàn bộ thiệp mời trong tay xuống.

Bắc Xương Bình nhăn mày, "Có gì không ổn?"

"Ông quên Vũ Đường gả cho ai sao?" Bắc mẫu nhắc nhở.

"Bà đừng có thừa nước đục thả câu." Bắc Xương Bình có chút không kiên nhẫn nói.

"Nhiếp Chính Vương là người phương nào, là tướng quân nắm trong tay Bách Vạn Hùng Sư. Nếu Niệm Cẩm thành phi tử, sinh hoàng nhi." Nói đến đây, Bắc mẫu ngừng lại, trầm giọng nói: "Lão gia, ông còn nhớ rõ Lỗ tướng tiền triều không?"

Bắc Xương Bình nghĩ tới đây, mới giật mình bừng bỉnh.

Sao lão lại quên mất việc này.

Lỗ tướng tiền triều có hai nữ nhi, một người gả cho Đại tướng quân, một người gả cho Hoàng đế, cuối cùng Hoàng đế sợ họ liên thủ, diệt trừ cả nhà Lỗ tướng. Các đời đều có nhiều chuyện như vậy, phàm là bị Hoàng đế kiêng kị, vậy diệt tộc không còn xa.

Bắc Xương Bình càng nghĩ càng kinh hãi, "May mà có bà nhắc nhở."

Bắc Niệm Cẩm ngoài cửa nghe vậy thì giận xanh mặt.

Lỗ tướng cái gì, kiêng kị cái gì, đều là lấy cớ cả thôi!

Bà ta không muốn mình gả tốt hơn nữ nhi của bà ta thôi.

"Con thứ của Hộ Bộ Thượng Thư và vị Đại Lý Thạch Thiếu Khanh này, thiếp thân cảm thấy rất hợp với Niệm Cẩm, gả qua là chính thất. Hai công tử này ta đều từng gặp qua, nhân phẩm và tài học đều không tồi, dáng vẻ đường đường." Bắc mẫu nói.

Bắc Niệm Cẩm ngoài cửa đã không nghe nổi nữa, nàng ta sợ mình nghe tiếp, sẽ tức đến úp bát canh trên tay vào mặt độc phụ kia.

- Cẩm Tú Uyển-

Dương di nương vào đến nơi thì thấy mảnh sứ vỡ đầy đất.

Bà ta đi lên trước, nhìn nữ nhi xanh mặt, nhẹ giọng hỏi: "Con sao thế?"

Gần đây nữ nhi ở bên ngoài phong cảnh vô hạn, vương công quý tộc tới cửa cầu thú rất nhiều, làm Dương di nương rất vui vẻ, nữ nhi có thể gả cho nhà tốt, đời này bà ta cũng thoả mãn.

"Khinh người quá đáng!" Bắc Niệm Cẩm nghiến răng nghiến lợi nói.

Dương di nương hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

"Nương, nếu người là chủ mẫu thì tốt biết bao." Bắc Niệm Cẩm không cầm được mà hơi oán trách, "Hôn nhân của con có thể tự mình lựa chọn, mà không phải bị độc phụ kia một tay thao tác."

"Nàng ta chọn nhà nào cho con?" Dương di nương căng thẳng.

"Phụ thân muốn đưa con vào cung, nhưng độc phụ kia lại muốn con gả cho con thứ phủ Thượng Thư." Nói đến việc này, Bắc Niệm Cẩm hận không thể đem Bắc mẫu ra thiên đao vạn quả.

"Cái gì?!" Dương di nương cũng bất mãn, "Ta nghe nói Thuỵ Vương và Tiểu Hầu gia phủ Nam Bình đều tới cửa cầu thú. Vì sao không chọn họ, mà lại chọn quan chức phía dưới chứ."

"Bà ta rõ ràng là không muốn con sống tốt." Bắc Niệm Cẩm nghiến răng.

Dương di nương gạt lệ, "Đều tại nương không tốt, đều do nương là người không quyền không thế, không thể làm chủ cho con. Ta đi cầu phụ thân con."

Bà ta vừa đứng dậy, đã bị Bắc Niệm Cẩm ngăn lại.

"Không cần cầu ông ta. Trước giờ ông ta chỉ nghe lời độc phụ kia, nhất định sẽ không đồng ý. Cầu bọn họ, không bằng tự chúng ta nghĩ cách." Bắc Niệm Cẩm âm trầm nói.

Dương di nương không có ai tâm phúc, "Cẩm Nhi, con định làm thế nào?"

"Gạo nấu thành cơm." Bắc Niệm Cẩm bỏ cả vốn gốc.

Dương di nương bị chủ ý của nàng ta dọa sợ rồi, "Này, này, này..."

Bắc Niệm Cẩm lạnh lẽo nói: "Chuyện này nương đừng xen vào, ta nhất định sẽ trở thành phi tử."

Bọn họ không phải không muốn nàng ta trở thành phi tử sao, nàng ta cố tình phải làm phi tử, nàng ta muốn đè lên đầu Bắc Vũ Đường.

"Phi, phi tử...." Dương di nương bị lời nàng ta nói dọa sợ, "Hoàng thượng ở trong cung, con định gạo nấu thành cơm kiểu gì?"

Dương di nương cảm thấy con mình có phải bị điên rồi hay không.

Người khác nghĩ đây là chuyện hoàn toàn không thể xảy ra, nhưng nàng ta thì khác. Bởi vì nàng ta biết, mấy ngày sau Phong Lâm Uyên sẽ cải trang ra ngoài, lại ngoài ý muốn gặp nạn.

Kiếp trước, hắn được Bắc Vũ Đường cứu. Đây cũng là một trong số những lý do Bắc Vũ Đường có thể trở thành sủng quan hậu cung, nếu không phải lần này nàng cứu được Phong Lâm Uyên, sao có thể xuôi gió xuôi nước trong hậu cung chứ.

Lần này, người cứu hắn sẽ là nàng ta, chỉ cần lúc đó làm Phong Lâm Uyên động tình, gạo nấu thành cơm, nàng ta nhất định sẽ trở thành Hoàng phi.

"Chuyện này nương không cần xen vào." Bắc Niệm Cẩm trầm giọng nói.

Nàng ta tự nhiên không thể nói nàng ta biết được tương lai.

Dù có nói, Dương di nương chưa chắc đã tin.

Dương di nương thấy sắc mặt nàng ta như thế cũng không dám nói gì nữa.

Ngoài phòng, một bóng người lặng lẽ rời đi, đảo mắt đã đến Linh Lan Uyển.

Phất Đông báo cáo những gì mình vừa nghe lại cho Bắc Vũ Đường, không thiếu một chữ.

Bắc Vũ Đường nhướng mày, nàng biết Bắc mẫu đang chọn nhà chồng cho Bắc Niệm Cẩm, đoán được Bắc Niệm Cẩm sẽ phản kháng, nhưng không ngờ lại cho nàng kinh hỉ như thế.

Nàng ta vậy mà lại đánh chủ ý lên đầu Phong Lâm Uyên, muốn gạo nấu thành cơm, trở thành phi tử hậu cung.

Trở thành phi tử, đi lên con đường sủng phi của nguyên chủ lúc trước.

Đáng tiếc, mộng cũng chỉ là mộng mà thôi, vĩnh viễn không có ngày thành sự thật.

Lúc trước người được nàng cứu, giờ có thể sử dụng.

Bắc Vũ Đường vẫy tay, Phất Đông lui ra.

"Tâm Liên." Bắc Vũ Đường nhẹ giọng gọi.

Tâm Liên lập tức xuất hiện bên người nàng, "Tiểu thư có gì phân phó?"

"Ngươi đi tìm thuyết thư trong kinh thành, để họ đẩy thanh danh của Bắc Niệm Cẩm lên cao nhất, tất cả mọi người đều biết." Bắc Vũ Đường đưa một chồng ngân phiếu cho Tâm Liên.

"Chuyện này đừng để cho người thứ hai biết, bí mật tiến hành." Bắc Vũ Đường dặn dò một câu.

"Vâng." Tâm Liên lại không lấy ngân phiếu, giải thích: "Tiểu thư, người là Vương phi của chúng ta. Tiền này đến cho Vương gia lấy, người cữ giữ lại làm của riêng đi."

Bắc Vũ Đường:.........

Nàng còn chưa gả qua đâu!

Sao lại có ảo giác bị người ta bao dưỡng thế nhỉ!

Bắc Vũ Đường yên lặng thu hồi ngân phiếu, có một nha hoàn hướng về chủ nhân như vậy, cảm giác vui mừng sâu sắc.

Hiệu suất làm việc của Tâm Liên rất cao, ngày hôm sau đầu đường cuối ngõ kinh thành đều có một lời đồn, đó là tài hoa của Bắc Niệm Cẩm vượt xa Đệ nhất tài nữ Bắc Vũ Đường.

Những lời đồn này có văn vẻ rõ ràng, còn dẫn ra thơ của Bắc Niệm Cẩm, tăng độ tin cậy.

Đương nhiên, cũng có người không tán đồng cách nói này.

Hai bên giao chiến rất náo nhiệt, dần dần truyền khắp kinh thành. Ở Nhã xá nơi văn nhân tụ hội vậy mà cũng tranh luận, rốt cuộc là Bắc Vũ Đường tốt hơn, hay Bắc Niệm Cẩm kỹ cao một bậc.

Mỗi bên đều có cái lý riêng, cuối cùng mới Thập kiệt của Nhã xá ra bình luận xem ai xuất sắc hơn.

Thập kiệt đối chiếu phong cách làm thơ của hai người cũng không phân biệt nổi ai tốt hơn.

Thanh Tuyển công tử không nhịn được hỏi: "Thơ này thật sự từ tay hai tỷ muội Bắc gia?"

"Thanh công tử sao lại nói thế? Nhìn ra được gì sao?" Có người lập tức hỏi.

"Ta xem phong cách và dùng từ, tương tự kinh người, thực sự như là từ một người viết ra." Thanh Tuyển công tử nói ra nghi hoặc trong lòng mình.

"Không thể nào. Đó là những bài thơ Bắc Vũ Đường làm trước kia, đây là những bài Bắc Niệm Cẩm làm gần đây." Có người lập tức phản bác, nhưng được Thanh Tuyển công tử nhắc nhở, mọi người cẩn thận quan sát, vậy mà lại nhìn ra manh mối.

"Đúng thế thật. Ý nhị thật sự giống nhau."

"Đúng đấy. Thói quen dùng từ và phong cách giống như là một người vậy."

Một hai người nhìn ra vấn đề, những tài tử chung quanh cũng dần phát hiện.

"Có phải bởi vì tỷ muội Bắc gia học cùng một tiên sinh nên mới như vậy không?" Có người giải thích.

Trừ giải thích đó, không có giải thích nào khác hợp lý hơn trong trường hợp này.

Cách nói này có khá nhiều học sinh tán đồng, mọi người đều nghĩ đến nó, nhưng trong đám người vẫn có ý kiến khác.

"Chưa biết được. Lỡ đâu thực sự là từ tay của cùng một người thì sao."

Lời vừa dứt, tất cả mọi người đều ngẩn người, bọn họ hoàn toàn không nghĩ đến hướng đó. Nếu thật là như thế, trong hai người kia có một người trộm thơ của người còn lại.

"Hẳn là không thể nào đâu." Có người không qua tin.

"Sao lại không thể?" lập tức có người phản bác, "Không biết các người từng nghe, lúc trước có tuôn ra chuyện Bắc Vũ Đường trộm thơ của thứ muội chưa?"

"Hình như là có chuyện như vậy."

"Ta nhớ ra rồi, đúng là có chuyện như vậy."

"Hình như là trong tiệc trà của Công chúa, Bắc Vũ Đường trộm thơ của thứ muội. Chuyện này bị Thiên kim nhà Thừa tướng vạch trần, lúc ấy Trưởng công chúa cũng làm chứng. Bài thơ đó là do thứ muội nàng ta làm ra mấy ngày trước. Trùng hợp là đề tài hôm đó phù hợp với bài thơ kia, nên bị Bắc Vũ Đường lấy trộm."

Lập tức có người nghĩ theo hướng này, kinh ngạc kêu lên, "A, vậy chẳng phải là nói, tất cả những bài thơ trước kia Bắc Vũ Đường từng làm, rất có thể đều là của Bắc Niệm Cẩm?"

Từ những điểm trên, hoàn toàn giống như Bắc Vũ Đường luôn trộm thơ của thứ muội Bắc Niệm Cẩm, tạo ra tài danh của nàng, thật ra người làm thơ không phải Bắc Vũ Đường.

Mọi người giống như tìm được đáp án, tin tưởng không nghi ngờ, dù có người đưa ra nghi vấn cũng sẽ bị cả đám dỗi về.

Bắc Vũ Đường trộm thơ của thứ muội từ Nhã xá truyền ra, dần dà toàn bộ văn đàn đều biết chuyện này.

Bắc Niệm Cẩm nghe được, trong lòng đại hỉ, cảm giác như đồ ăn rơi từ trên trời xuống, đập nàng ta choáng váng.

Nàng ta vẫn luôn muốn làm mọi người nghĩ rằng tài danh của Bắc Vũ Đường là giả. Giờ liên tục hỏng việc, Nhiếp Chính Vương xuất hiện đã phá vỡ kế hoạch của nàng ta.

Nàng ta hoàn toàn không ngờ mọi việc lại dễ như trở bàn tay như thế.

Bắc Niệm Cẩm rất hưng phấn, rất vui vẻ.

Chỉ cần Bắc Vũ Đường xui xẻo, xấu danh, nàng ta luôn rất vui.

Bắc Niệm Cẩm không còn buồn bực như trước, tâm tình thoải mái, nghĩ đến không lâu sau, nàng ta sẽ trở thành Hoàng phi, mà Bắc Vũ Đường sẽ càng ngày càng xui xẻo, nàng ta lại vô cùng kích động.

- Nhiếp Chính Vương phủ-

Tần quản gia nghe được lời đồn này, phản ứng đầu tiên là hoang đường, phản ứng tiếp theo là tức giận.

Vương phi nhà họ sao có thể làm chuyện như thế được!

Tần quản gia rất bao che người của mình, giờ khắc này hoàn toàn biểu lộ ra ngoài.

Không được, phải nói chuyện này cho thiếu chủ.

Tức phụ của y bị người ta bắt nạt, y là nam nhân, nên đi bảo vệ tức phụ!

Quân Vô Thương đang múa kiếm trong viện, nếu là ngày thường, Tần quản gia sẽ không quấy rầy thiếu chủ, nhưng tình huống hôm nay đặc thù.

"Thiếu chủ." Tần quản gia gọi.

Kiếm quang tuỳ ý, kiếm khí vô hình, thân hình y như quỷ mị, tự do xuyên qua, nơi đi qua sẽ để lại kiếm ý sắc bén.

Tần quản gia thấy y thờ ơ, chỉ có thể ra đòn sát thủ, "Lão nô có việc muốn bẩm, là về Vương phi."

Thoáng chốc, toàn bộ kiếm khí đều biến mất.

"Nàng ấy làm sao?" Quân Vô Thương hỏi.

"Bên ngoài đang đồn rằng tài danh của Vương phi là giả, đều là trộm của thứ muội. Lão nô hoài nghi chuyện này có điều kỳ quặc." Đôi mắt Tần quản gia hiện lên nét độc ác, thông qua từ ngữ có thể ngửi ra mùi vị không bình thường.

Trong đó tất nhiên có người nhằm vào Bắc Vũ Đường.

Cũng không biết ai dám ra tay với Vương phi nhà bọn họ, quả thực là tìm chết!

Quân Vô Thương trầm mặt, đang định rời đi.

Đúng lúc này, Tâm Tĩnh xuất hiện trong đình viện.

"Vương gia, đây là tin Vương phi sai thuộc hạ chuyển cho người." Tâm Tĩnh đưa lên một bức thư.

Sắc mặt âm trầm của Quân Vô Thương tức khắc hoà hoãn đi rất nhiều.

Lúc đọc được nội dung rồi, mày y nhăn lại, cuối cùng dần giãn ra, cuối cùng còn chưa đã thèm nhìn hàng cuối, đó chỉ là hai chữ ngắn gọn đơn giản "nhớ chàng", nhưng hai chữ này lại làm Quân Vô Thương nhìn đi nhìn lại mãi không chán.

Quân Vô Thương cất thư, lập tức đi về phòng.

Tần quản gia đuổi theo hỏi: "Thiếu chủ, chuyện kia không xử lý sao?"

Quân Vô Thương đã chạy đến bên án, mở giấy Tuyên Thành ra chuẩn bị hồi âm.

Tần quản gia thấy vậy, không nhin được mà nhắc nhở: "Thiếu chủ, chuyện bên ngoài người định làm thế nào?"

Chẳng lẽ viết thư còn quan trọng hơn xả giận cho tức phụ sao?

Quân Vô Thương bị lão làm ồn ào đến đau cả đầu, lãnh đạm ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói: "Nàng sẽ xử lý tốt."

Tần quản gia nhớ tới bức thư vừa rồi, tức khắc sáng tỏ, cũng không nói thêm gì nữa, rời khỏi phòng.

- Linh Lan Uyển-

Bắc Vũ Đường đang luyện tập dùng ngân châm làm vũ khí, Tâm Tĩnh ở bên chỉ đạo.

"Tiểu thư, cổ tay dùng sức, nhắm thẳng mục tiêu, như thế mới có thể một kích trí mạng." Tâm Tĩnh vừa nói vừa làm mẫu.

Bắc Vũ Đường nghe rất nghiêm túc, làm cũng đúng, chỉ là lực không đủ, không giống như Tâm Tĩnh có thể đâm thủng cái ká kia.

"Không tệ." Tâm Tĩnh nhìn ngân châm trên lá cây. "Nếu tiểu thư có nội lực, tất nhiên có thể nhẹ nhàng xuyên qua."

Tâm Lan yên lặn không tiếng động xuất hiện trong viện, đi đến bên cạnh Bắc Vũ Đường, "Tiểu thư, không ngoài dự liệu của người, Nhị tiểu thư đã ra ngoài."

Bắc Vũ Đường vẫn nhìn lá cây cách đó không xa, ngân châm trong tay đâm thẳng về phía đó.

"Tiếp tục nhìn chằm chằm nàng ta."

"Vâng."

Lúc này, Bắc Niệm Cẩm ngồi kiệu tới Nhã xá. Khi nàng ta hạ kiệu, các tài tử trong Nhã xá đều bị dung mạo của nàng ta làm kinh diễm, một đám đều ngây ngốc không biết mình định làm gì.

Bắc Niệm Cẩm nhìn phản ứng của mọi người, trong lòng tự đắc thỏa mãn, trên mặt lại ngậm nụ cười nhàn nhạt, nhìn qua chính là một thiên kim quý tộc có khí chất và mỹ mạo.

Không có Bắc Vũ Đường, nàng ta chính là tiêu điểm trong mắt mọi người, Bắc Niệm Cẩm trong lòng minh bạch điều này.

Muốn trở thành người đứng trên người khác, muốn trở thành người được mọi người chú mục, Bắc Vũ Đường chính là vật cản trên con đường nàng ta muốn đi, mà hôm nay chính là ngày nàng ta hoàn toàn dọn chướng ngại đó đi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi