MAU XUYÊN NGHỊCH TẬP: BOSS THẦN BÍ, ĐỪNG TRÊU CHỌC LUNG TUNG

Editor: Bạch Diệp Thảo

Phương bí thư cảm thấy chính mình đi mua mấy quyển sách này thì quá mất mặt, nhưng mà nếu dặn cấp dưới, lỡ ai đó không giữ miệng nói ra ngoài, hình tượng của Boss sẽ vỡ tan thành từng mảnh mất.

Rơi vào đường cùng, Phương bí thư chỉ có thể căng da đầu đến hiệu sách mua một đống sách, lúc ra ngoài, cả khuôn mặt đều đỏ bừng.

Biệt thự Kha gia, Bắc Vũ Đường lần này không xem TV mà là cầm khăn lụa thêu thùa. Nghe được động tĩnh, cô cuống quýt giấu đồ đi.

Tuy động tác của cô nhanh, nhưng ánh mắt Kha Diệc Dương càng sắc bén, đã sớm chú ý cô giấu gì đó phía sau, nhưng hắn không hỏi, ra vẻ không nhìn thấy gì hết.

Bắc Vũ Đường đi lên trước, cười khanh khách hỏi: "Anh mang thứ gì tốt về vậy?"

Khi Bắc Vũ Đường mở ra, thấy trong túi toàn là sách.

Khi nhìn thấy tên sách, thế giới nội tâm của Bắc Vũ Đường là 囧囧, nhưng ngoài mặt lại phải tỏ vẻ hưng phấn vô cùng.

"Đây coi như là anh bồi thường à?" Bắc Vũ Đường nhướng mày nhìn hắn.

"Em nói thế nào thì là thế ấy."

Bắc Vũ Đường ngạo kiều hừ hừ một tiếng.

Sau ngày thứ ba, ngày thứ tư,... Vô số ngày sau, trái tim luôn treo cao của Kha Diệc Dương cuối cùng cũng về được chỗ cũ.

Sáng sớm hôm đó, Kha Diệc Dương vừa mở mắt, thói quen ôm cô gái bên cạnh mình, lại phát hiện bên cạnh trống rỗng. Hắn cả kinh ngồi dậy, khuôn mặt âm trầm xuống.

Hắn vội xuống giường, vọt vào phòng tắm, bên trong không có ai, phòng thay quần áo cũng không một bóng người.

Kha Diệc Dương vội vàng xuống dưới, phòng khách trống không, nhà ăn cũng không có ai.

Sắc mặt hắn càng lúc càng trầm hơn, sâu trong đáy mắt là lốc xoáy, là cơn bão chực chờ bùng nổ.

"A Hoa!" Kha Diệc Dương hô một tiếng.

A Hoa nghe tiếng, vội đi từ phòng ra, thấy sắc mặt Đại Boss đen sì, trong lòng cô giật mình.

"Đại Boss, đã.. đã xảy ra chuyện gì?" A Hoa run rẩy hỏi.

"Vũ Đường đâu?" Kha Diệc Dương lạnh lùng hỏi, giọng nói tràn đầy nôn nóng.

"Tôi... tôi không biết. Tôi không thấy phu nhân."

Cô ấy vừa nói xong, Kha Diệc Dương đã trực tiếp xông ra ngoài. A Hoa nhìn Kha Diệc Dương đi xa, không tự chủ được ôm ngực.

Ánh mắt của Đại Boss quá khủng khiếp, cứ như muốn giết cô vậy.

Nếu không phải tiền lương ở đây quá cao, cao lắm luôn, cô thật sự muốn từ chức ngay lắm!

Aizz, vì miếng cơm manh áo, chịu đựng đi!

Kha Diệc Dương ra ngoài, trực tiếp chạy quanh một vòng tìm người, đều không thấy bóng dáng Bắc Vũ Đường.

Kha Diệc Dương đứng bên đường trống vắng, tim như bị thứ gì huých mạnh.

Cô lừa mình!

Cô lại lừa mình một lần nữa!

Kha Diệc Dương nắm chặt tay, gân xanh nổi lên.

Hắn lấy di động, gọi một cuộc điện thoại, điện thoại rất nhanh đã thông.

"Kha tổng, đã lâu không gặp." Người đàn ông bên kia điện thoại nhiệt tình hỏi thăm.

"Dùng phương pháp nhanh nhất tìm ra Bắc Vũ Đường." Kha Diệc Dương âm trầm nói.

"Được rồi."

Kha Diệc Dương ngắt điện thoại rồi trở về.

Khi hắn vào sân, thấy một bóng người mảnh khảnh đứng bên trong, ánh nắng mặt trời chiếu trên người cô, phảng phất như mạ lên một vòng sáng. Cô gái cầm hoa tươi kiều diễm ướt át, lại không bằng được nụ cười tuyệt mỹ trên khuôn mặt khuynh thành của cô.

Kha Diệc Dương si ngốc nhìn cô, trái tim hoảng loạn sợ hãi được lấp đầy.

Kha Diệc Dương bước nhanh về phía trước, ôm chặt cô vào lòng.

Bắc Vũ Đường chỉ cảm thấy cánh tay giam cầm mình ngày càng chặt, chặt đến mức như muốn chen mình vào trong thân thể hắn.

Bắc Vũ Đường ăn đau, "Đau, đau, đau."

Kha Diệc Dương hơi thả lỏng tay.

"Anh làm sao thế?" Bắc Vũ Đường ngẩng đầu lên, vẻ mặt khó hiểu nhìn hắn.

Kha Diệc Dương không trả lời, nhẹ giọng nói: "Để anh ôm em như vậy thêm một lát."

Bắc Vũ Đường vươn tay ôm lại hắn.

Hai người cứ an tĩnh như vậy ôm nhau trong vườn.

A Hoa vừa đi ra thì thấy tình cảnh này, lập tức lui lại, không dám tiến lên quấy rầy họ.

Mười lăm phút, ba mươi phút....

Không biết qua bao lâu, bụng Bắc Vũ Đường kêu lộc cộc, Kha Diệc Dương nghe được giọng nói mềm mại của người nào đó.

"Em đói."

Kha Diệc Dương buông tay ra, nhìn cô, đáy mắt chất đầy ý cười thỏa mãn.

Dùng xong bữa sáng phong phú, Bắc Vũ Đường đứng ở cửa nhìn hắn rời đi như mọi khi, lúc cô định rời đi, xe của Kha Diệc Dương lại quay đầu lại, trong ánh mắt kinh ngạc của cô, đi đến trước mặt cô.

Kha Diệc Dương lấy một cái di động trong túi ra, "Mang theo bên người."

Bắc Vũ Đường giật mình nhìn hắn, Kha Diệc Dương mỉm cười cúi người nhẹ hôn một cái lên trán cô rồi mới xoay người rời đi.

Chờ xe của hắn đi xa, Bắc Vũ Đường cúi đầu nhìn di động trong tay, nở nụ cười ý vị thâm trường.

Xem ra nước ấm nấu ếch xanh đã hiện ra một chút hiệu quả.

Từ xích sắt đến di động, rất nhanh sẽ đến chủ động dẫn cô ra ngoài.

Bắc Vũ Đường lấy được di động, mở điện thoại ra, dãy số đầu tiên là của Kha Diệc Dương.

Cô mở tin nhắn, gửi cho hắn một tin, gửi xong, lại ném điện thoại lên bàn, tiếp tục công việc thêu thùa chưa hoàn thành.

Bên kia, Kha Diệc Dương ngồi trên xe nghe được tiếng báo có tin nhắn mới, mở điện thoại ra, thấy người gửi là Bắc Vũ Đường, khoé môi không tự giác cong lên.

Mở tin nhắn, bên trong chỉ có một câu: "Cho em di động thì anh phải chú ý. Mỗi ngày em đều sẽ kiểm tra, ở bên ngoài có tiểu yêu tinh nào thì đừng có để em phát hiện, nếu không sẽ có roi da hầu hạ."

Kha Diệc Dương đọc xong, nụ cười bên môi càng rõ.

Tài xế ngồi trước nhìn xuyên qua kính chiếu hậu thì thấy Đại Boss đang cười đến "xuân tâm nhộn nhạo".

Cậu chàng đi theo Đại Boss lâu như vậy mà chưa từng thấy Đại Boss cười vui vẻ đến thế bao giờ, không nhịn được mà tò mò Đại Boss đã thấy cái gì. Lúc sau, Tiểu Vương kinh ngạc phát hiện, Đại Boss thường nhìn điện thoại di động.

Chậc chậc, thật là quá thần kỳ!

Nhân viên cấp cao của tập đoàn Kha thị phát hiện, hôm nay tâm trạng của Đại Boss rất tốt, ánh mắt không còn thấm người như trước nữa.

Giữa trưa, Kha Diệc Dương đang vội vàng phê văn kiện, di động đột nhiên vang lên.

Kha Diệc Dương không để ý, toàn tâm toàn lực chú ý công việc.

Di động lại vang lên, Kha Diệc Dương khẽ cau mày, không nhìn tên đã nhận điện thoại, đầu bên kia điện thoại là một giọng nói thanh thuý dễ nghe.

"Giờ đang làm gì?"

Kha Diệc Dương hơi ngừng tay, không vui lúc trước hoàn toàn bị sung sướng đạp bay.

"Đang làm việc."

"Anh biết giờ là mấy giờ rồi không?"

Giọng nói đầu bên kia trở nên nghiêm túc, có cảm giác như là hưng sư vấn tội.

Kha Diệc Dương không những không thấy phản cảm mà còn tâm tình tốt nhìn thoáng qua đồng hồ, đã là 12h.

"Em đoán anh chắc chắn chưa ăn cơm, đúng không?"

Kha Diệc Dương thành thật trả lời, "Ừ."

"Mau đi ăn cơm."

"Được."

Kha Diệc Dương gập văn kiện lại, gọi điện thoại nội tuyến, "Chuẩn bị cho tôi một suất cơm."

Phương bí thư nhìn thoáng qua thời gian, Đại Boss phá lệ dùng cơm sớm kìa.

"Được."

Kha Diệc Dương ăn cơm, có tiếng tin nhắn mới, mở ra thấy là Bắc Vũ Đường gửi.

"Trưa nay ăn cái gì?"

Kha Diệc Dương nhìn thấy, lúc này mới nhìn thoáng qua món ăn hôm nay.

Tôm xào Long Tỉnh, đậu bắp xào, hải sâm, súp miso, đều là những món thường ăn.

Kha Diệc Dương lấy di động, chụp một tấm gửi cho Bắc Vũ Đường.

Một bên khác, Bắc Vũ Đường nhìn thoáng qua bức ảnh, cảm thấy tạm được.

Bắc Vũ Đường nhắn lại một tin.

"Nhìn có vẻ không tệ."

Còn gửi kèm một icon chảy nước miếng, khiến người ta cảm thấy buồn cười.

Kha Diệc Dương đọc xong, nhắn lại hai chữ, "Không tồi."

Kha Diệc Dương ăn cơm, cảm thấy hương vị thật không tồi. Thường thường nhìn di động, nửa ngày vẫn không có động tĩnh. Khi hắn nghĩ cô sẽ không trả lời, di động lại vang lên.

"Em cũng đi ăn."

Bốn chữ ngắn gọn, lại làm hắn nhớ tới bộ dáng ăn cơm của cô. Cô ăn gì cũng có vẻ rất ngon, làm người nhìn đặc biệt thèm ăn.

Kha Diệc Dương nghĩ nghĩ, cười khẽ ra tiếng.

Hắn đang chuẩn bị rep, lại thấy tin nhắn mới.

"Ăn cơm đi, em không quấy rầy thời gian hưởng thụ mỹ thực của anh nữa. Em cũng có mỹ thực nha."

Phía dưới còn có một tấm ảnh chụp món cô ăn hôm nay.

Kha Diệc Dương mỉm cười nhìn người nào đó đang phồng má nuốt đồ ăn trên ảnh.

Cơm trưa vốn buồn tẻ vô vị, vì người nào đó mà trở nên khác biệt.

Những ngày sau đó, mỗi buổi trưa, Kha Diệc Dương đều nhận được tin nhắn của Bắc Vũ Đường, chỉ cần hai phút sau hắn không trả lời, sẽ nhận được điện thoại của cô.

Giống như hôm nay, hội nghị bắt đầu từ 9h sáng, vì bất ngờ xuất hiện tình huống, phải kéo dài đến giữa trưa, cho dù có người thấy đói cũng không dám nói, vì Đại Boss đang phát hoả.

Kha Diệc Dương không mắng người, không nổi trận lôi đình, chỉ là hắn luôn dùng ánh mắt lạnh băng nhìn bạn chằm chằm mà thôi.

"Đây là bản kế hoạch cậu nộp lên cấp trên? Cậu mới đi làm ngày đầu sao?"

"Đây là do trẻ con ba tuổi làm sao?"

................

Mọi việc như vậy, không mắng chửi người ta, nhưng mà rất độc miệng.

Chỉ cần là người bị hắn điểm danh đều cúi đầu, không dám nhìn lại.

Hội nghị này chỉ sợ còn phải kéo dài đến hơn một giờ chiều, tất cả mọi người đều đã chuẩn bị tốt tâm lý nhịn đói.

Đúng lúc này, chuông di động của Đại Boss vang lên.

Toàn bộ nhân viên quản lý cấp cao đều không hẹn mà cùng nhìn lên trên, trong lòng thầm nghĩ, không biết ai xui xẻo động vào họng súng rồi. Bọn họ đều chờ xem người nọ bị Đại Boss phê bình, một đám đều dài cổ chờ xem kịch vui.

Kha Diệc Dương nhấn nghe điện, bên kia là giọng nói nghiêm túc của Bắc Vũ Đường.

"Anh lại chưa chuẩn bị ăn cơm." Bắc Vũ Đường lên án.

"Anh đi bây giờ đây." Kha Diệc Dương nói xong thì đứng lên.

Mọi người trong phòng họp thấy Đại Boss ban nãy còn mây đen giăng đầy mà giờ lại ôn nhu nói chuyện điện thoại với người ta, nhìn thì có vẻ đối phương bảo Đại Boss làm gì đó, mà Đại Boss lại ngoan ngoãn đồng ý rồi.

Này này này, Đại Boss, có phải anh quá dễ nói chuyện rồi không?

Cao lãnh của anh đâu, độc miệng của anh đâu?!

Lúc tới cửa, Kha Diệc Dương xoay người nói với các quản lý cấp cao trong phòng họp, "Buổi chiều tiếp tục."

Ra khỏi phòng họp, Bắc Vũ Đường hỏi: "Đang mở họp?"

"Ừ."

Bắc Vũ Đường hơi ngượng ngùng hỏi: "Vậy có phải em quấy rầy mọi người họp rồi không?"

"Không đâu, vừa kết thúc rồi." Kha Diệc Dương nghiêm trang nói.

Phương bí thư đi theo cách đó không xa nghe thế, lảo đảo suýt ngã.

Da mặt của anh đâu rồi hả Boss?!

Nếu không phải nhận được điện thoại của vợ Boss, người bên trong không chừng vẫn còn đang bị anh tra tấn!

"Vậy là tốt rồi. Nếu không, quấy rầy công việc của anh, em sẽ thấy có lỗi." Bắc Vũ Đường cười nói.

"Không đâu."

"Hôm nay anh ăn cái gì?"

Vấn đề này làm khó Kha Diệc Dương, cơm trưa đều do bí thư chuẩn bị cái gì thì anh ăn cái đó.

Kha Diệc Dương hơi dừng chân, chờ Phương bí thư tiến lên thì che di động lại rồi hỏi: "Trưa nay ăn cái gì?"

Phương bí thư sửng sốt, không hiểu cái gì, bị vấn đề bất ngờ này làm kẹt.

Kha Diệc Dương thấy anh chàng còn đứng ngốc ở đó, đôi mắt đen sâu thẳm nheo lại đầy nguy hiểm.

Phương bí thư bị ánh mắt hung mãnh của Boss nhà mình nhìn chằm chằm, tức khắc hiểu ngay, nhanh chóng trả lời, "Hôm nay chuẩn bị cho anh món thịt Đông Pha..."

Phương bí thư nói xong, Kha Diệc Dương lập tức báo cho người ở đầu bên kia điện thoại.

Phương bí thư nhìn đại Boss đã đi xa, khóe miệng hơi run rẩy.

Anh biết ngay mà, làm sao Boss có thể đột nhiên quan tâm hôm nay ăn gì, thì ra người muốn biết là người khác cơ.

Trong biệt thự, Bắc Vũ Đường ngắt điện thoại, cảm thấy thời gian không sai biệt lắm, có thể tiến hành bước tiếp theo của kế hoạch.

Bắc Vũ Đường nói với A Hoa, "Hôm nay thả cho cô một ngày nghỉ."

A Hoa biết cô định làm gì đó, cười nói, "Cảm ơn phu nhân."

"Đúng rồi, nhớ tắt điện thoại, nếu không ngày nghỉ này của cô đến tối là hết đấy."

A Hoa cười nói: "Đã hiểu, đã hiểu. Phu nhân, có cần tôi giúp cô chuẩn bị một chút không?"

A Hoa nhìn phòng bếp chứa bao nhiêu nguyên liệu nấu ăn, hơi lo lắng Bắc Vũ Đường không làm được hết quá nhiều việc.

"Không cần, cô có thể đi nghỉ."

"Được." A Hoa không nghĩ nhiều, cầm đồ của mình chuẩn bị về nhà. Từ lúc vào đây đã ba tháng không về nhà, lần này có cơ hội, tất nhiên là nóng lòng về nhà.

Chờ A Hoa đi rồi, Bắc Vũ Đường cất hết những nguyên liệu nấu ăn kia vào tủ lạnh, chỉ mang theo di động ra ngoài.

Bắc Vũ Đường gọi xe, tới nơi Bắc Vũ Đường và Kha Diệc Dương gặp nhau lần đầu tiên.

Cô lấy di động ra, đang chuẩn bị gọi điện thoại.

Đột nhiên, một chiếc Minibus màu trắng ngừng bên người cô, hai người trên xe bước xuống, không nói hai lời bịt miệng Bắc Vũ Đường kéo vào trong xe.

Mẹ ơi, đây là gặp phải đám bắt cóc rồi?

Bắc Vũ Đường hít vào một hơi.

Khăn họ bịt cô có thành phần mê duowjc.

Mí mắt Bắc Vũ Đường trầm xuống, cuối cùng hôn mê.

Bọn cướp thấy cô đã ngất, lấy khăn lông ra, ném qua một bên.

"Lão đại, giờ chúng ta có thể gọi cho cha mẹ cô ta?" Tên cướp Giáp hứng thú bừng bừng nói.

"Ngu, chờ tới nơi rồi gọi cũng không muộn." Đầu đảng đám cướp quát lớn.

"Vâng, vâng." Tên cướp Giáp vội đáp lời.

Khi gã nhìn Bắc Vũ Đường, đôi mắt tỏa sáng, lẩm bẩm, "Lão đại, cô nàng này còn đẹp hơn cả trong ảnh."

Tên cướp Giáp nhìn nhìn, mày hơi nhíu lại, miệng còn lẩm nhẩm.

"Kỳ quái, sao thấy thế nào cũng có cảm giác khác với ảnh chụp nhỉ."

"Mắt mày chọi gà, nhìn ra được cái gì đâu mà khác." Tên cướp Ất lái xe trêu ghẹo.

Tên cướp Giáp không vui trừng đôi mắt lớn mắt nhỏ của mình, "Thật sự có chút không giống."

Thủ lĩnh cướp không kiên nhẫn nói: "Mày bớt miệng đi cho tao. Mày chẳng lẽ không biết make-up giờ lợi hại thế nào à. Một giây có thể biến mày thành người khác."

Tên cướp Giáp thấy lão đại đã nói thế, tức khắc không nói chuyện nữa.

Chẳng lẽ thuật hóa trang có thể thay đổi khuôn mặt thật?!

Tên cướp Giáp nhìn chằm chằm gương mặt của Bắc Vũ Đường, sau đó lấy di động ra nhìn ảnh chụp, rồi lại so sánh, sườn mặt nhìn có vài phần tương tự, nhưng mà nhìn chính diện thực sự khác ảnh mà.

Bắc Vũ Đường giả bộ bất tỉnh nghe ba gã cướp nói chuyện, cạn lời.

Cô nghiêm trọng hoài nghi đám dở mùa này bắt sai người.

Giờ đã lên cái xe này, chỉ có thể tuỳ cơ ứng biến.

Xe lái hơn một giờ, cuối cùng ngừng ở một kho hàng bị bỏ hoang. Bọn cướp mở cửa xe, chuẩn bị mang người xuống. Lúc nhìn thấy mặt Bắc Vũ Đường, tức khắc sắc mặt đại biến.

"Sao lại biến thành một người khác?" Thủ lĩnh trừng mắt nhìn Giáp.

Giáp vô tội nhìn lại gã, "Vẫn luôn là cô ta mà. Lão đại, anh đừng lo lắng, nhìn khác nhau hẳn là do make-up."

Thủ lĩnh đạp cho thẳng kia một cái bay, hai tay chống nạnh, cả giận nói, "Mày ngu à! Make-up có thể biến mặt người thay đổi à?"

Giáp uỷ khuất nhìn lão đại, "Lão đại, lời này không phải anh nói à?"

Thủ lĩnh chỉ cảm thấy mình đang bị cao huyết áp, còn không ngừng tăng!

Nếu không phải không chiêu mộ được thằng em nào, loại ngu như này, gã thật muốn bóp chết ngay quá!

Ất nhìn thoáng qua, kinh hỉ nói: "Lão đại, lần này chúng ta cũng trói được một người đẹp."

Thủ lĩnh sống không còn gì luyến tiếc nhìn hai thằng đệ thiểu năng này.

"Xinh đẹp cái gì, lão tử đòi tiền cơ mà! Chờ có tiền, cô bé xinh đẹp gì cũng có!" Thủ lĩnh đỡ trán, không muốn nhìn thấy hai thằng này thêm một chút nào.

Bắc Vũ Đường nghe một hồi lâu, đã không còn sức phun tào nữa rồi.

Quả nhiên là cô gặp tai bay vạ gió.

Lần này cô chuẩn bị làm Kha Diệc Dương phát hiện mình mất tích, chờ hắn tìm được cô thì cho hắn một kinh hỉ. Với tình hình hiện tại, kinh thì có đấy, còn hỉ thì, chắc chắn là không có!

Đến bắt cóc còn bắt sai, rốt cuộc đám này ngu đến mức nào vậy.

"Lão đại, vậy giờ chúng ta làm sao bây giờ?" Mắt chọi gà hỏi.

Ất hỏi theo, "Lão đại, giờ chúng ta phải làm gì? Có cần đi bắt cóc lại lần nữa không?"

"Giờ này mới đi thì người còn đâu nữa."

"Vậy cô nàng này xử lý thế nào?"

Thủ lĩnh nhíu mày lại, đau đầu quá!

"Nếu không thì thả cô ta đi, dù sao cô ta cũng không nhìn thấy chúng ta."

"Được, em cảm thấy chủ ý này không tệ. Tìm nơi không người thả cô ta là được."

"Không ổn, không ổn. Nếu lỡ cô ta báo nguy thì làm sao bây giờ?" Thủ lĩnh lập tức phủ quyết.

"À, ba vị, tôi có một biện pháp tốt, không biết các người có muốn nghe hay không?" Bắc Vũ Đường thật sự là không nhịn được, tự động tỉnh lại.

"Biện pháp gì?" Ba người đồng thanh hỏi.

Chờ hỏi xong, ba người đều trừng lớn mắt, vẻ mặt không thể tin nhìn Bắc Vũ Đường.

Mắt chọi gà chỉ tay vào Bắc Vũ Đường, "Cô... cô... cô......."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi