Edit: Jess93
Vũ khí Chu Hiểu Lan khá đẹp, là một cây nỏ rất nhỏ.
Mặc dù Lưu Thiến tùy tiện, nhưng Chu Hiểu Lan tương đối cẩn thận, sau đó hai người cũng không di chuyển nhiều.
Buổi trưa tiếp tế thức ăn bọn họ cũng theo tiếng động tới đây, nhưng cái gì cũng không thu hoạch được, Lưu Thiến dẫm lên một mảng rêu xanh và tuột xuống từ phía trên, kết quả lại ngã vào trong một cái hố, chân bị trật cánh tay cũng bị trầy da, Chu Hiểu Lan phải mất sức chín trâu hai hổ mới kéo cô ấy lên được.
Sau đó bọn họ hoàn toàn lạc đường, lát sau thì gặp được Giang Bội Linh.
Lâm Tịch nhìn vết cắn trên đùi Lưu Thiến một chút, bị sưng và bầm đen, rõ ràng là có độc, chẳng qua không phải là kịch độc, nếu không một trận giày vò này, Lưu Thiến đã là một thi thể từ lâu.
Lưu Thiến cũng không thể nói chính xác là thứ gì cắn mình, Lâm Tịch lấy thảo dược hái được tìm những loại có thể sử dụng đắp lên cho Lưu Thiến, lại đơn giản xử lý một chút vết thương trầy da, thuận tiện nắn lại xương cho cô ấy.
Theo một tiếng "Rắc" vang lên, Lưu Thiến hét lên một tiếng, sau đó phát hiện chân của mình vậy mà đã tốt rồi, không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
Lâm Tịch chỉ mỉm cười, để bọn họ ngồi ở đây nghỉ ngơi trên "Giường" của cô và Giang Bội Linh, sau đó bản thân mang theo Giang Bội Linh dựa theo cái giường cũ làm thêm một cái nữa.
Khí hậu trong khu rừng rậm này rất giống rừng mưa nhiệt đới, vì vậy Lâm Tịch nghĩ đến nguồn nước và thức ăn không phải là vấn đề rất lớn, cho nên liền phân ra một chút nước và bánh quy cho hai người bọn họ, hai người đều lộ ra ánh mắt cảm kích, thật không ngờ chẳng qua là có duyên ở cùng một khoang, người gọi là Lương Băng Băng này lại chịu giúp đỡ bọn họ như vậy.
Giang Bội Linh hơi đắc ý nói: "Chị Băng Băng là giỏi nhất, kiến thức lại nhiều, lòng dạ lại tốt!"
Trời dần dần mờ đi, Lâm Tịch đang suy nghĩ có nên nhóm lửa hay không, thật ra bọn họ rất cần, mỗi người ai cũng ướt sũng, nhưng thành thực mà nói, Lâm Tịch cũng không dám.
Mặc dù lửa có thể chống đỡ rất nhiều dã thú, nhưng ánh lửa cũng sẽ hấp dẫn rất nhiều côn trùng đến, càng nguy hiểm chính là ánh lửa sẽ hấp dẫn thí luyện giả đến đây.
Sau một phen đấu tranh, Lâm Tịch vẫn không nói ra chuyện nhóm lửa. Chẳng qua là cô nghiền nát những thảo dược hái được vào ban ngày và cho từng người bôi lên làn da trần trụi của mình, ít nhất muỗi sẽ không tới đốt bọn họ, có một ít còn hơn không.
Lâm Tịch nói: "Dưới tình huống như vậy, điều quan trọng nhất là chúng ta cần phải tránh bị thương, bởi vì chúng ta không có bất kỳ dụng cụ chữa bệnh nào, cũng sẽ không có người tới giúp chúng ta, cho nên một chút vết thương nhỏ có thể sẽ muốn mạng của chúng ta. Điều thứ hai chính là tiết kiệm thể lực hết mức có thể, nơi này tìm thức ăn cũng không phải rất khó, cho nên khả năng chúng ta chết đói rất thấp, về phần nguồn nước, tạm thời không có. Chẳng qua nếu như tôi không đoán sai, sáng sớm ngày mai chắc hẳn là có thể thu thập được rất nhiều nước trên lá cây, hiện tại chúng ta có hai chai nước, còn có một cái không biết là vỏ trái cây gì cũng có thể chứa nước."
Nghe nói có thể tìm được thức ăn và nước, ánh mắt ba người kia đều sáng lên, dường như nhìn thấy một trăm vạn đang vẫy gọi bọn họ. Mấy người nghiên cứu một phen, thấy Lâm Tịch lý trí tỉnh táo và kiến thức rộng rãi, liền đề cử Lâm Tịch làm đội trưởng, luôn luôn có người ra lệnh, nếu không mấy người phụ nữ cãi vã rất phiền phức.
Lâm Tịch cũng không từ chối, thừa dịp trời còn chưa có hoàn toàn tối đen, lại tìm mấy cây gậy gỗ, vót nhọn một đầu cho mỗi người một cây.
Cô còn bôi lên một chút chất lỏng thực vật khiến dã thú không thích ở xung quanh, phía dưới thân cây nhỏ rất bí mật, không có quá nhiều thực vật ở xung quanh, là một nơi tốt.
Mấy người còn dùng sợi dây mây mềm mại buộc lại ống quần để phòng ngừa có thứ gì chui vào.
Lưu Thiến ngã một phát, lại bị độc vật cắn bị thương, sau khi ở lại một lúc thì có vẻ hơi uể oải. Ba người quyết định để Lưu Thiến nghỉ ngơi thật tốt, bọn họ thay phiên trực đêm. Thời gian ca trực cuối cùng hơi ngắn, do Lâm Tịch phụ trách, bởi vì lúc đó người ta dễ dàng mệt mỏi nhất.
Ca thứ nhất là Giang Bội Linh.
Giày vò một ngày, Chu Hiểu Lan cũng hơi mệt mỏi, nằm xuống một lát liền có tiếng ngáy rất nhỏ vang lên, Lâm Tịch mỉm cười, mặc dù bọn họ lấy ra một chút bánh quy và nước, nhưng cũng thu hoạch được hai đồng bọn và hai món vũ khí tầm xa tương đối không tệ, có đôi khi cứu người khác chẳng khác nào tự cứu, đạo lý này Lâm Tịch hiểu, chẳng qua lựa chọn cứu ai, vậy cũng nên cẩn thận, cô chắc chắn không muốn mình là một chị gái Đông Quách.
Hai tay Lâm Tịch bấm thủ quyết, tiếp tục đánh thẳng vào thủ tam âm, đau đớn khiến thân thể của cô hơi run rẩy, cũng may không có ai chú ý tới sự khác thường của cô.
Có lẽ là bởi vì tu tập hai mươi Đoạn Cẩm, hiện tại Lâm Tịch cảm giác mình trở nên tai thính mắt tinh, cảm thấy ít nhất sức lực của mình cao hơn một chút so với người bình thường.
Giang Bội Linh ôm lưỡi liềm vào ngực, không ngừng lo lắng quan sát từ bên này sang bên kia, bỗng dưng, từ chỗ sâu trong rừng cây không biết loài chim gì vang lên một tiếng kêu thảm thiết, sau đó là tiếng vỗ cánh "Phành phạch" bay lên, trong đêm yên tĩnh cùng với tiếng các loại côn trùng hoặc con ếch truyền đến, toàn thân Giang Bội Linh run lên rùng mình một cái, hé miệng muốn gọi mọi người, lại sợ bản thân chuyện bé xé ra to quấy rầy giấc ngủ của đồng đội, cái đầu dò xét hai bên, quả thật muốn lắc thành trống bỏi.
Lâm Tịch cảm thấy hơi buồn cười, cũng may, sắp xếp ca thứ nhất cho cô ta, nếu như trực vào giờ trễ hơn, đoán chừng tự mình cũng có thể hù dọa mình sợ hãi tè ra quần.
Cả một buổi tối, quả thật không có tình huống gì xảy ra, lúc Lâm Tịch trực đêm lặng lẽ sờ người Lưu Thiến, nhiệt độ cơ thể bình thường không có phát sốt, hẳn là những thảo dược kia có tác dụng.
Một giọt nước rơi trên mặt Lâm Tịch, cô nhẹ nhàng duỗi lưng một cái, không khí buổi sáng trong rừng rậm là tốt nhất, hít thở sâu vài cái, Lâm Tịch cầm vỏ trái cây kia đi khắp nơi thu thập nước trên lá cây. Đợi đến khi Giang Bội Linh bọn họ tỉnh lại, dồn nước khoáng vào trong một cái bình nhỏ, dùng một cái bình khác bắt đầu trữ nước.
Bốn người hoạt động tay chân, Lưu Thiến cũng cảm thấy thoải mái sau khi nghỉ ngơi một buổi tối.
Mỗi người bọn họ phân một miếng bánh quy, thay phiên uống hết mấy ngụm nước, trong tình huống đặc biệt không quản được vệ sinh hay không vệ sinh. Lúc này, đột nhiên vang lên giọng nói ôn hòa của người đàn ông trung niên: "Các quý ông, các quý bà, buổi sáng tốt lành! Sau một ngày sống trong rừng rậm, xem ra tất cả mọi người thích ứng rất tốt, hôm nay số người sống sót là tám mươi tám người, xem ra các người đều là đứa bé lười biếng, như vậy không tốt lắm! Chúng tôi đã nghiên cứu và quyết định, chỉ ban thưởng cho mười người, tăng thêm tiền thưởng cho mỗi người là hai trăm vạn, nói cách khác, bảy ngày sau, toàn bộ người trên đảo, không thể vượt quá mười người. Dĩ nhiên, nếu như cuối cùng chỉ có một người sống sót trên đảo, như vậy, người đó sẽ nhận được toàn bộ tiền thưởng hai ngàn vạn! Không biết ai sẽ là người có vận may này đây? Ngoài ra hôm nay chúng tôi sẽ tung ra một nhóm bảo bối nhỏ gia tăng tính kích thích cho trò chơi, buổi trưa sẽ tung ra thức ăn đủ bốn mươi bốn phần, chúc các người may mắn, bọn nhỏ!"
Lâm Tịch hoài nghi người đàn ông trung niên này có phải đến từ tinh cầu có công nghệ cao hay không, bởi vì giọng nói của ông ta quá chân thật, giống như đang vang lên bên tai người ta, hơn nữa Lâm Tịch vẫn luôn tìm kiếm loại đồ vật tương tự như máy giám sát, nhưng một chút dấu vết cũng không có.
Vừa nghe người đàn ông nói xong sắc mặt Lâm Tịch trầm xuống, xem ra những người đó cảm thấy số lượng tử vong của bọn họ quá nhỏ, thoạt nhìn không quá kích thích, cho nên chẳng những thay đổi cách phát thưởng, còn tăng thêm độ khó. Nếu như Lâm Tịch không đoán sai, thứ gọi là gia tăng nhóm bảo bối nhỏ nhất định là các loại thú dữ hung cầm muốn mạng người, dù sao tuyệt đối sẽ không phải là mấy con thỏ trắng nhỏ đến thêm đồ ăn cho bọn họ.
Xem ra, thời gian sau này sẽ không dễ chịu lắm!