Edit: Jess93
"Có phải là.. Là Lưu Thiến không?"
Ba người vội vàng cầm vũ khí của từng người, Lâm Tịch đưa liềm cho Giang Bội Linh, bước tới cầm súng ngắn của Lưu Thiến trong tay, đột nhiên trong đầu cô hoảng hốt một chút, dường như có thứ gì đó, cảm giác gần giống như nhận được cốt truyện khi truyền tống, trong nháy mắt Lâm Tịch lập tức biết cách sử dụng khẩu súng bán tự động K-54 này, trong lòng cô cũng trầm xuống.
Lâm Tịch có linh cảm chẳng lành, hóa ra lúc cô cầm súng không có cảm giác nào, mà Lưu Thiến có là bởi vì khẩu súng này là thuộc về Lưu Thiến. Mà bây giờ, Lâm Tịch cũng biết cách sử dụng khẩu súng này, rất có khả năng Lưu Thiến đã chết, cô lấy được khẩu súng này, xem như khẩu súng này đã thuộc về cô.
Trước khi ba người đi ra vài bước, phía đối diện cũng xuất hiện ba người.
Một người đàn ông đẹp trai mặc áo phông ngụy trang ngay cả khi đang khiêng một cây chùy cũng không làm hỏng vẻ đẹp trai thoải mái của anh ta, một người phụ nữ xinh đẹp mang theo một khẩu súng tiểu liên MK5 và một người đàn ông bị thú dữ cắn bị thương, rõ ràng là một tổ bốn người thí luyện giả họ đã gặp ở trong rừng!
Cùng lúc đó ba người kia cũng nhìn thấy bọn họ, khuôn mặt người phụ nữ kia lạnh băng, nghiêng người giao người đàn ông bị thương cho người đàn ông mang áo phông ngụy trang bên cạnh, bước ra một bước, bày ra tư thế ngắm bắn rất đúng chuẩn và hiên ngang.
Đối mặt với họng súng đen ngòm, Lâm Tịch lập tức cảm thấy lạnh lẽo từ gót chân xông thẳng lên đỉnh đầu, đó là cảm giác tử vong!
"Leng keng!" Khuôn mặt Giang Bội Linh xám như tro tàn, run lên cầm cập, lưỡi liềm rơi trên mặt đất mà không hề hay biết.
Chu Hiểu Lan đã đặt mũi tên lên nỏ từ sớm, nhắm ngay người phụ nữ đang cầm súng, cùng lúc đó súng ngắn của Lâm Tịch cũng nhắm ngay người phụ nữ đối diện.
Lâm Tịch dường như có thể nghe thấy nhịp tim của mình, cô rất khẩn trương, nhưng trên mặt cũng không lộ ra một tia dấu vết.
Người đàn ông mặc áo ngụy trang chống cây chùy trên mặt đất bằng một tay, một tay khác đỡ người bị thương kia, dường như những người đang giương cung bạt kiếm không hề có quan hệ gì với anh ta. Anh ta hé miệng lộ ra hai hàm răng trắng: "Này! Các người đẹp buổi chiều vui vẻ! Muốn đi cùng nhau không?"
Đã gặp không biết xấu hổ, nhưng chưa từng thấy ai không biết xấu hổ như vậy, vừa mới giết đồng đội người ta vậy mà lại có thể coi như không có chuyện gì mời người ta cùng nhau. Lâm Tịch cũng giận quá mà bật cười: "Ngươi cảm thấy có thể sao?"
Người đàn ông ngụy trang cười một tiếng khinh bỉ: "Mỗi ngày đều chết nhiều người như vậy, cô quan tâm được hết sao? Thánh mẫu?"
"Mỗi ngày đều chết nhiều người như vậy, tại sao ngươi không đi chết? Súc sinh?" Khuôn mặt Lâm Tịch cũng mỉm cười.
"Hu hu hu~~!" Đã lấy lại tinh thần Giang Bội Linh gào khóc: "Tên xấu xa này, tại sao lại giết chết Lưu Thiến?" Mặc dù giờ phút này cô gái ngốc nghếch nhát gan đang khóc kia chẳng khác nào một chiếc bánh bao, thế nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy thù hận, cô ta oán hận nhặt liềm rơi trên mặt đất, dường như chỉ cần Lâm Tịch ra lệnh một tiếng liền sẽ liều mạng xông qua.
Lâm Tịch đưa tay vỗ vỗ cô ta, nhỏ giọng nói: "Đừng xúc động, Lưu Thiến đã chết, chúng ta phải nghĩ cách sống sót!"
Giang Bội Linh mím môi, muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn yên lặng không nói.
Người đàn ông ngụy trang đối diện nghiêng đầu hình như suy nghĩ cái gì rồi hạ quyết tâm: "Nếu như vậy, chúng tôi chọn trúng nơi này, làm phiền các người chuyển ổ?"
"Dựa vào cái gì?" Chu Hiểu Lan hỏi.
Người bị thương vẫn luôn không lên tiếng thở dốc một cái, rất ngang ngược nói: "Dông dài cái gì, muốn mạng lập tức cút nhanh lên, không thấy chân gia bị thương? Mẹ nó lại nói nhảm, một băng đạn quét đến diệt sạch ba người đàn bà thúi các ngươi!"
Người phụ nữ cầm MK5 lạnh lẽo nhìn chằm chằm Lâm Tịch, nói ra từng chữ: "Làm - theo – lời - anh - ấy!" Nói xong còn cố ý làm một động tác nhắm bắn, dường như lập tức sẽ nổ súng.
Giang Bội Linh co rúm lại một cái, mặc dù vừa rồi cô ta rất tức giận, nhưng mà Lâm Tịch nhắc nhở cô ta, người chết như đèn tắt, coi như bọn họ đều chết hết, cũng không thể đổi sinh mệnh Lưu Thiến trở về, ngược lại là xuống dưới đoàn tụ.
Vì vậy một khi lý trí quay lại, cô ta biết mình thật sự không muốn chết, Giang Bội Linh kìm lòng không được nhích lại gần Lâm Tịch.
Thấy ba người phụ nữ căn bản không tự giác nghe theo mệnh lệnh, dường như người phụ nữ mang theo MK5 rất không kiên nhẫn: "Tôi đếm ba tiếng, không đi sẽ đưa các người lên đường! Vốn dĩ còn muốn cho các người con đường sống."
"Không chắc chắn giết chết tất cả chúng tôi trong nháy mắt, cô vẫn nên cẩn thận một chút." Lâm Tịch lạnh lùng tiếp lời.
"Dừng!" Người đàn ông ngụy trang khinh thường hừ lạnh, kéo dài giọng nói mang theo miệt thị nói: "Để tôi phổ cập kiến thức cho cô một chút, thứ trong tay Nguyệt Nguyệt gọi là súng tiểu liên MK5, tốc độ bắn thấp nhất mỗi phút là sáu trăm năm mươi phát đạn, chỉ cần một băng đạn, tất cả các người đều thành tổ ong! Giơ hai tay lên, cút ra khỏi nơi này, đừng khiêu chiến tính nhẫn nại của thiếu gia!"
Máu từ trên đùi của người đàn ông bên cạnh chảy xuống thành một vũng dưới chân, anh ta giống như dã thú bị thương điên cuồng gào lên: "Nguyệt Nguyệt, giết chết ba ả tiện nhân này! Đừng nói nhảm với bọn họ!"
Khóe miệng người phụ nữ cầm MK5 lộ ra một tia cười lạnh, khẽ nheo mắt lại, ngón tay câu lên, dường như sẽ lập tức nổ súng sau một giây!
Lâm Tịch nói: "Nếu tôi là cô, tôi sẽ không nổ súng. Cầm súng, thì thật sự cho người ta sai khiến như một khẩu súng? Người đẹp, tôi cũng phổ cập một chút kiến thức cho cô, tên trên nỏ của vị bên cạnh tôi đây có tẩm chất độc, có lẽ các người không biết là thứ gì, như vậy chắc chắn cũng biết "Kiến huyết phong hầu" trong tiểu thuyết võ hiệp chứ, chỉ cần vết thương của các người đụng trúng thứ này một chút, nhất định phải chết không thể nghi ngờ! Còn tôi là huấn luyện viên cấp A trong câu lạc bộ bắn súng, biệt hiệu "Nổ đầu, " nếu như cô nổ súng, như vậy ba người chúng tôi và cô sẽ cùng nhau đồng quy vu tận, tất cả mọi thứ đều sẽ không công tiện nghi hai tên đàn ông này."
Trên mặt Lâm Tịch mang vẻ thành thật đến mức khiến người ta phải ngừng lại suy nghĩ vớ vẩn, cô nở một nụ cười không nhanh không chậm nói: "Dĩ nhiên, cô cũng có thể lựa chọn không tin tôi, cô cứ việc dùng sinh mệnh của cô thử xem một chút tôi có lừa cô hay không, chắc chắn tôi và đồng đội của mình sẽ không thể giết hết ba người các ngươi, nhưng mà giết chết cô một chút vấn đề cũng không có. Có người đẹp đồng hành, trên đường xuống suối vàng tôi cũng không tiếc nuối."
Trong rừng bỗng nhiên yên tĩnh, dường như chim chóc cũng không dám kêu to.
Nhìn ánh mắt và giọng điệu chắc chắn của Lâm Tịch, ngón tay người phụ nữ cầm súng MK5 giật giật, lồng ngực cô ta phập phồng kịch liệt, không tự giác cắn chặt môi dưới.
Trong lòng Lâm Tịch thở phào nhẹ nhõm, ngũ giác của cô rất nhạy bén, cô đã không còn cảm nhận được luồng sát khí ở giữa mi tâm, mặc dù người phụ nữ kia không nói gì, nhưng mà cô ta đã không còn dũng khí nổ súng, ai chẳng tiếc mạng sợ chết chứ, nhất là những người thí luyện này, bọn họ đều là người đã từng chết một lần, biết tầm quan trọng của việc sống sót, bọn họ tới đây chẳng qua là làm nhiệm vụ mà thôi, không cần thiết dùng sinh mệnh của mình sống chết cùng người ta trong nhiệm vụ thí luyện để thành toàn người khác.
Người đàn ông ngụy trang dường như cũng ý thức được những lời Lâm Tịch nói rất có khả năng, người bị thương bên cạnh đã duy trì không được, lớn tiếng nói: "Hàn Nguyệt, đừng dông dài với ả ngu ngốc này, giết chết bọn họ!"
"Câm miệng!" Người đàn ông ngụy trang lạnh giọng quát lên.
Nhìn bọn họ tự loạn trận cước, Lâm Tịch lại rất thành thật nói: "Chúng ta không thể nào chung sống hòa bình ở chỗ này, không bằng như vậy, nơi này à, để cho các người, những vật này chúng tôi mang đi, hai bên từ biệt nhau nghe theo mệnh trời, được chứ?"
Thật ra người đàn ông ngụy trang đã nhìn thấy thịt lợn rừng nướng thơm phức cùng hai bình nước và những thứ như măng nấm trên mặt đất từ lâu, trong mấy ngày nay bọn họ cũng rất mệt mỏi, chật vật không chịu nổi.
Một nhóm bọn họ đều là thí luyện giả, tâm tính cao hơn người thường rất nhiều, trên đường đi gặp người giết người gặp quái giết quái, vật tư vẫn luôn rất phong phú. Kết quả trước đó không lâu gặp xui xẻo, đụng phải một người đàn ông nguy hiểm, anh ta có thể chỉ huy một con trăn rừng trưởng thành, sau một phen vật lộn một chết một bị thương, trừ vũ khí trong tay đã không còn vật nào khác ở trên thân.
Thấy nơi này vậy mà có khói bếp lượn lờ, lập tức đi theo làn khói tới đây, chuẩn bị giết người cướp của. Nhìn thấy Lưu Thiến ra ngoài kiếm củi mới không chút do dự ra tay bắn chết cô ta, không ngờ trên người người phụ nữ này không có gì cả.
Người phụ nữ gọi là Hàn Nguyệt kiên quyết từ chối: "Không được! Cái giá lớn nhất để tha cho các người một con đường sống chính là phải để lại toàn bộ vật tư!"