MAU XUYÊN: PHÁO HÔI NỮ KHÁC LOẠI TU TIÊN

Nội tâm Lâm Tịch có một cơn hồng hoang chi lực đang lan tràn khắp nơi, tỷ cần gấp hai cốc tinh dầu thanh tĩnh một chút!

Khi cửa xe được mở ra, một giọng nữ tràn ngập ngữ khí trách cứ vang lên bên tai: "Cô không muốn cái chân này của mình nữa à? Rõ ràng đã gãy xương vậy mà còn dám tùy tiện di chuyển?"

Giọng điệu này, nếu như người này không phải là một mỹ nữ chân dài da trắng, Lâm Tịch đã cho rằng mình đang đối mặt với bác sĩ chủ trị của mình.

Nước mắt Lâm Tịch cũng sắp rơi xuống rồi đây, trong lòng bảo bảo rất khổ, bảo bảo không muốn nói chuyện với ngươi!

Thấy vẻ mặt Lâm Tịch vô cùng đáng thương nhìn chằm chằm vào bánh xe của mình, cuối cùng mỹ nữ có đôi mắt to tròn với kiểu tóc búi củ tỏi cũng trông thấy túi xách bị đè ép, biểu cảm có hơi rạn nứt: "Ừm.. Cái đó là.. Của cô?"

"Ừ, đồ vật của tôi đều ở bên trong, chẳng qua đoán chừng điện thoại không thể dùng, có thể làm phiền cô giúp tôi gọi điện thoại cấp cứu một chút hay không?" Lâm Tịch tiếp tục vô cùng đáng thương nhìn mỹ nữ trước mắt.

Lúc này mỹ nữ mới hiểu được, hóa ra người ta muốn lấy điện thoại từ trong túi gọi điện cầu cứu, cũng không phải như mình đã nghĩ là tùy tiện di chuyển khiến chân tổn thương. Trên mặt lập tức có hơi xấu hổ.

Xe cứu thương gào thét mà đến cuối cùng cũng kinh động đến hai người đàn ông không thể tách rời kia, nhưng dưới sự bày mưu đặt kế của Lâm Tịch xe cứu thương cũng không thèm để ý đến hai kẻ ngu ngốc đó, trực tiếp lái xe đến bệnh viện mỹ nữ chỉ định.

Có thể bởi vì làm hỏng túi xách và điện thoại của Lâm Tịch nên tương đối áy náy, mỹ nữ vẫn luôn bận rộn chạy trước chạy sau, giúp đỡ Lâm Tịch làm thủ tục nằm viện, lại đi chụp X quang, xác định chỉ là gãy xương bắp chân, cũng không phải rất nghiêm trọng, chỉ cần giải phẫu đơn giản cố định tấm thép vào bên trong, sau giải phẫu lại phối hợp rèn luyện chức năng, sẽ không có ảnh hưởng gì.

Lâm Tịch thở phào một hơi nhẹ nhõm, may mắn, cuối cùng không có cưa chân.

Ngay lập tức Lâm Tịch nước mắt tràn mi, nhiệm vụ của mình được bảo vệ!

Cô không khỏi vô cùng cảm kích mỹ nữ búi tóc củ tỏi, nếu như không có cô ấy hỗ trợ, có thể mình vẫn còn ở nơi hoang vu dã ngoại kia vùng vẫy giãy chết đấy!

Chưa kể, mỹ nữ búi tóc củ tỏi này làm việc tuyệt đối có hiệu suất, chẳng mấy chốc Lâm Tịch đã được sắp xếp phòng bệnh tốt chờ lúc thích hợp tiến hành giải phẫu.

Một lát sau Lâm Tịch nghe thấy tiếng mở cửa, có thể là mỹ nữ búi tóc củ tỏi đã trở lại.

Kết quả cũng không phải, đi vào là ba người mặc trang phục y tá, trong tay xách theo các loại nước và trái cây, còn có hai lẵng hoa lớn rất đẹp.

Lâm Tịch rất cảm động: Bệnh viện này quả thật quá yêu thương người bệnh!

Ba người nhìn thoáng qua Lâm Tịch, trên mặt đều là biểu cảm rất kinh ngạc: "Cô.. Xin hỏi, cô là người bệnh trong phòng bệnh này?"

Lâm Tịch nhìn cái chân băng bó bằng thạch cao của mình một chút rồi gật đầu, điều này còn cần hỏi sao? Các người từng thấy người nào không có việc gì lấy thạch cao bó chơi?

"Chẳng phải nói bác sĩ Từ ở chỗ này sao?"

Một y tá thoạt nhìn nhỏ tuổi nhất thì thào trong miệng, trực tiếp đi ra ngoài nhìn số phòng bệnh một chút, khi trở về mặt mũi tràn đầy hoang mang: "Không sai mà, rõ ràng đăng ký chính là chỗ này nha!"

Lâm Tịch suy đoán rất có thể là ba người nhầm gian phòng, cửa phòng bệnh lại bị đẩy ra, mỹ nữ búi tóc củ tỏi đi vào.

Mấy người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cũng đều sửng sốt.

Lâm Tịch thất thần là bởi vì mỹ nữ búi tóc củ tỏi vậy mà lại mặc áo khoác trắng chuyên dụng của bác sĩ, mà ba người y tá sửng sốt thì là bởi vì..

"Bác sĩ Từ, chân của cô khỏi nhanh như vậy? Chẳng phải nói đụng gãy xương sao?" Y tá nhỏ tuổi nhất nhanh mồm nhanh miệng hỏi mỹ nữ.

Mỹ nữ rõ ràng sững sốt: "Chân của tôi? Gãy xương?"

"Đúng vậy, vừa rồi Bạch Hiểu Lâm giao ban nói với chúng tôi, nói chứng mù đường của cô lại phát tác, chẳng qua lần này không đụng vào soái ca, mà là đụng gãy chân của mình." Y tá nhỏ đột nhiên ý thức được mình nói sai, vội vàng che miệng lại, khuôn mặt nhỏ nhắn xấu hổ đỏ giống như con cua nấu chín.

Mỹ nữ vừa nghe mấy chữ "Chứng mù đường lại phát tác" này, cả người lập tức không ổn.

Mà Lâm Tịch dự thính hồi lâu cuối cùng cũng hiểu rõ ràng chuyện gì xảy ra, thì ra vị bác sĩ Từ này giúp đỡ mình làm thủ tục nằm viện, bị người ta hiểu lầm, ba người y tá này vốn không phải đến thăm mình, là tự mình đa tình.

Vì vậy Lâm Tịch giải thích: "Không phải bác sĩ Từ, là tôi bị đụng gãy chân."

Y tá nhỏ nói sai vội vàng lấy công chuộc tội: "Ồ, hóa ra là đụng trúng cô, hiểu lầm rồi hiểu lầm, ha ha.. Tôi đã nói bác sĩ Từ sẽ không bị đụng nha, mỗi lần đều là cô ấy đụng người khác, sao lần này lại có ngoại lệ?"

Thấy sắc mặt mỹ nữ càng ngày càng kém, một y tá khác vội vàng hòa giải: "Cái miệng quạ đen của cô, sao bác sĩ Từ có thể bị đụng bị thương chứ! Phi phi phi! Đồng ngôn vô kỵ, gió lớn thổi đi!"

Lâm Tịch thấy sắc mặt bác sĩ Từ càng ngày càng đỏ, có thể là đang suy nghĩ muốn tự bạo tại chỗ hay không đây.

Người y tá duy nhất không có mở miệng thấy tình thế không ổn, lôi kéo hai người đồng bạn của mình nhanh chóng vứt xuống hoa quả và hoa tươi trong tay, trước khi bác sĩ Từ tức giận đến mức sắp hóa thân thành nữ bạo long phun lửa nhanh chóng mở cửa, vén áo, nhấc chân "Vèo vèo vèo" lấy dáng vẻ của Bao Tô Bà* chạy với tốc độ như thần độn mà đi!

*Bao Tô Bà: Bà chủ khu trọ "Chuồng lợn" trong phim "Tuyệt đỉnh công phu" của Châu Tinh Trì.

Bác sĩ Từ:(‵□′) ︵┻━┻

Lâm Tịch:.

Hiện tại trong phòng bệnh chỉ còn lại Lâm Tịch và bác sĩ Từ mắt to trừng mắt nhỏ.

Hồi lâu, Lâm Tịch hỏi: "Cô là bác sĩ?"

Bác sĩ Từ gật đầu một cái.

"Tôi không phải dân mù đường." Bác sĩ Từ giải thích.

Lâm Tịch gật đầu.

"Tôi chỉ thỉnh thoảng không tìm thấy đường về nhà mà thôi."

Đây còn không phải như vậy? Lâm Tịch nâng trán.

Bác sĩ Từ nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Những thứ đường phố đó, hàng cây bên đường, cao ốc hầu như đều giống nhau, lạc đường có thể trách tôi sao?"

Lâm Tịch nhìn vị bác sĩ Từ tuổi trẻ xinh đẹp này, khuôn mặt vô cùng mịn màng, mắt to đen trắng rõ ràng, cánh môi hồng anh đào, lại phối hợp với biểu cảm sống động linh hoạt, Lâm Tịch mỉm cười, lúc cô ấy không dạy dỗ người khác, hóa ra là một em gái mềm mại đáng yêu nha!

Lâm Tịch rất nghiêm túc nói lời cảm ơn với bác sĩ Từ: "May mắn cô lạc đường, nếu không có thể tôi đã bị cưa chân!"

Khi Lâm Tịch biết được vị Từ Mạn Vân Từ đại mỹ nữ trước mắt đây chính là hòn ngọc quý trên tay của chủ tịch bệnh viện tư nhân này, trong lòng đã có biện pháp, đồng thời cuối cùng cô cũng rõ ràng vì sao Từ Mạn Vân đi làm thủ tục vô cùng nhanh chóng, cũng hiểu rõ tại sao mấy người y tá đó sẽ mua nhiều đồ chạy tới thăm như vậy.

Thật ra Lâm Tịch đúng là hiểu lầm, Từ Mạn Vân người này tuy rằng có một chút mơ hồ và hơi mù đường, nhưng làm người lại vô cùng tốt, nhân duyên trong bệnh viện của cô ấy rất tốt tuyệt đối không phải bởi vì có lão ba trâu bò.

Lâm Tịch nhặt những chuyện đơn giản có thể nói tóm tắt kể lại cảnh ngộ của mình cho Từ Mạn Vân nghe, khuôn mặt Từ Mạn Vân lập tức đỏ lên vì giận, đôi mắt long lanh như muốn phun lửa: "Tên cầm thú này! Cho dù không yêu cô, cũng không thể vứt cô ở một bên chỉ lo cãi nhau! Nếu như cô còn muốn đi cùng với người đàn ông như vậy, hiện tại tôi sẽ lập tức vứt cô ra khỏi bệnh viện, dù sao què chân cũng tốt hơn so với mắt mù!"

Lâm Tịch: Bộ dạng cô đẹp như vậy, nói cái gì cũng đúng!

Thật ra Lâm Tịch cũng cho rằng như vậy, nếu như đối tượng gặp tai nạn xe cộ không phải mình mà là An Tử Tình, Lục Thời Dã sẽ còn có tâm trạng đánh pháo miệng cãi nhau với người lái xe chở hàng kia? Có lẽ đã sớm giống như lửa thiêu mông đưa người trong lòng đến bệnh viện.

Lâm Tịch vô cùng khinh bỉ đại thần cốt truyện phân biệt đối xử đối với nữ chính và pháo hôi.

Cho nên mới nói nữ chính vĩnh viễn bất tử là định luật tồn tại tuyệt đối!

Coi như long trời lở đất nữ chính cũng sẽ có biện pháp còn sống, mà pháo hôi bị cục gạch nện vào móng chân cũng có thể bởi vì vậy mà nhiễm phải ung thư máu đi đời nhà ma!

Từ Mạn Vân tuyệt đối là quý nhân của cô! Vừa nghĩ tới thân phận của Từ Mạn Vân, một ý niệm đang hình thành trong đầu Lâm Tịch.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi