Edit: Jess93
Lâm Tịch không kịp nghĩ nhiều, một cước đá văng cửa phòng đang đóng chặt, nhìn thấy cà người bà cụ và ghế dựa ngã trên mặt đất cạnh cửa sổ, đã bất tỉnh nhân sự!
Lâm Tịch ỷ vào bản thân tu tập hai mươi Đoạn Cẩm, thân thể cường tráng, vội vàng ôm lấy bà cụ đặt lên giường bắt đầu cấp cứu. Lúc này hai người khách thuê khác nghe thấy động tĩnh bên này, cũng vội vàng chạy đến, nhìn thấy Lâm Tịch đang cấp cứu hét lên một tiếng: "Cô đang làm cái gì? Lily, mau gọi 911, cô ta muốn hại lão phu nhân!"
Mà cô gái gọi là Lily kia mặc dù biểu cảm trên mặt rất lo lắng, nhưng cũng không làm theo yêu cầu của Lam Tinh Nhi, mà vừa gọi điện thoại vừa nói với Lily: "Vậy thì cô gọi đi, tôi thông báo Tông thiếu."
Thật ra, ban đầu Lam Tinh Nhi cũng có ý này, thừa dịp Lily điện thoại gọi cấp cứu cô ta gọi điện thoại cho Tông thiếu.
Bị tiện nhân này giành trước!
Lam Tinh Nhi không có cách nào, bên kia điện thoại Lily đã kết nối, hiện tại cô ta có gọi cũng là đường dây bận, còn không bằng tranh thủ gọi điện thoại cấp cứu cũng coi như giúp ích rất nhiều cho Tông gia, đúng không?
Lâm Tịch lạnh lùng nhìn hai cô gái vội vã chạy đến với vẻ mặt đầy căm phẫn, hiện tại vậy mà một người nhàn nhã đứng ở cửa phòng, một người chạy ra bên ngoài gọi điện thoại.
Việc đầu tiên nên làm không phải là nhìn xem tình huống của bà cụ thế nào rồi lại quyết định hay sao?
Thật ra bà nội Tông hóng gió bên cửa sổ hồi lâu, đột nhiên có hơi không thoải mái, muốn đứng lên đóng lại cửa sổ, kết quả đứng dậy quá nhanh nên choáng váng té xỉu trên ghế.
Dưới sự cứu chữa của Lâm Tịch, bà cụ đã chậm rãi tỉnh lại nhìn hai cô gái nóng lòng biểu hiện, bà cụ bĩu môi lộ ra một nụ cười chế nhạo, đột nhiên phát hiện khuôn mặt của mình tê dại, cảm thấy rất là lạ!
Lúc này Lâm Tịch cũng có thời gian chú ý tới, ngũ quan bà cụ có hơi lệch vị trí, ngày bình thường nhìn nụ cười tương đối hiền hòa hiện tại lại có vẻ vô cùng quỷ dị, đây là.. Mặt tê liệt?
Lâm Tịch chú ý tới ghế mây bà nội Tông đặt ở bên cửa sổ, đoán chừng gặp phải thời khắc chuyển mùa từ hạ sang thu, nhiệt độ nóng lạnh không giống nhau, cộng thêm thời gian dài hóng gió gây nên, cũng may gần đây vẫn luôn ăn dược thiện Lâm Tịch làm, thân thể bà cụ đã được cải thiện, cho nên triệu chứng không quá nghiêm trọng.
Lâm Tịch nói: "Bà nội Tông, bà đừng vội nói chuyện, mặt bà hơi bị tê liệt, không cần nóng nảy, trong phòng con có châm bạc, có thể châm cứu cho bà một chút, khơi thông kinh mạch, tự nhiên sẽ khá hơn, bà đừng lo lắng, cũng không có gì đáng ngại."
Bà cụ ăn dược thiện do Lâm Tịch phối trí đã được một đoạn thời gian, cảm thấy trạng thái thân thể đã khá nhiều, cộng thêm biểu hiện ngày thường của Lâm Tịch, nên rất tin tưởng cô, gật đầu một cái.
Phòng Lâm Tịch và bà cụ ở cạnh nhau, chẳng mấy chốc liền lấy được châm bạc, bắt đầu châm cứu cho bà cụ.
Thế là hai người nói chuyện điện thoại xong đi vào liền phát hiện, cô gái gọi là An Tử Hàm này vậy mà đang cầm kim đâm vào mặt bà cụ Tông!
Lại dám ngược đãi bà nội Tông thiếu, thế này còn cao đến đâu!
Hai người không hẹn mà cùng bùng nổ rít lên một tiếng, sau đó lập tức lao về phía Lâm Tịch.
Lâm Tịch đang thi châm tại thời khắc mấu chốt, hai tên ngốc này không quan tâm xông lên liền muốn ngăn cản Lâm Tịch. Trên mặt bà cụ cắm đầy ngân châm, dĩ nhiên là có miệng mà khó trả lời, cho dù bà đi nhiều thấy rộng, tại thời khắc này cũng vô kế khả thi, không biết cứ như vậy có thể trì hoãn trị liệu, thậm chí sẽ khiến mặt bà liệt thêm hay không?
Biết mình bất lực, bà nội Tông bình tĩnh trở lại, dứt khoát nhắm mắt dưỡng thần, thích như thế nào liền như thế đó đi!
Đây cũng chỉ là vấn đề trong suy nghĩ của bà nội Tông, khi hai mắt nhắm lại bà chỉ nghe hai tiếng "Đùng đùng! Đùng đùng!" Cùng với tiếng kêu đau đớn của hai cô gái, mà tiếng hít thở của Lâm Tịch vẫn nhịp nhàng như cũ, dường như cũng không xảy ra bất kỳ thay đổi nào.
Dưới sự kinh ngạc bà nội Tông không khỏi mở to hai mắt, khuôn mặt dưới tình huống thi châm, đầu bà cụ vẫn không thể nhúc nhích, bà thấy đôi tay trắng như ngọc của Lâm Tịch vẫn nhẹ nhàng xoay những chiếc châm bạc tiếp tục châm cứu cho bà như cũ, dường như không bị bất kỳ sự quấy rầy nào.
Tầm mắt bà cụ nhìn về hướng trên mặt đất, chỉ thấy hai cô gái xông tới một người ngồi xổm trên mặt đất, nhe răng trợn mắt xoa mắt cá chân, một người trực tiếp duy trì trạng thái ngã gục nằm rạp trên mặt đất, trong miệng kêu khóc "Giết người rồi, giết người rồi!"
Tình cảnh rất buồn cười, nếu như không phải cắm đầy ngân châm ở trên mặt, bà cũng nhịn không được muốn cười.
Không ngờ một cô gái nhỏ hiền lành như An Tử Hàm, lại là người có một chút thân thủ. Dù đã tính trước cho tình huống xấu nhất, nhưng ai cũng không hi vọng thân thể của mình xuất hiện tình trạng như vậy, vừa mới nhận mệnh chẳng qua là không thể làm gì mà thôi.
Lâm Tịch thi châm xong, nhìn đồng hồ trên cổ tay một chút, bắt đầu tính giờ.
Mẹ nó, mặc dù cô đã làm phục hồi chức năng, nhưng chân bị tổn thương vẫn hơi đau nha!
Người bị đạp trúng mắt cá chân chính là Lily, lúc xông vào cô ta đã để ý, để Lam Tinh Nhi vừa bỏ lỡ cơ hội đang nóng lòng lập công xông vào trước.
Kết quả Lam Tinh Nhi trực tiếp bị cô gái đáng ghét kia đạp gục xuống, bản thân mình vừa muốn thừa cơ giải cứu bà cụ, lại bị cô quét một chân trúng mắt cá chân, lúc ấy đau đến mức cô ta liền ngồi xổm trên mặt đất.
Lily cảm thấy dường như mình bị một cây gậy sắt nện vào mắt cá chân, còn cho rằng mắt cá chân mình đã vỡ, kết quả sau một hồi xoa bóp lung tung, cơn đau giảm xuống, cô ta chậm rãi đứng lên, nhìn thoáng qua sắc mặt bình tĩnh của cô gái đó, lại nghĩ đến một cước kia, trong lòng lại e sợ.
Lily đảo mắt, quay đầu nhìn Lam Tinh Nhi nằm rạp trên mặt đất, khập khiễng đi qua đỡ cô ta đứng lên.
Lần này Lam Tinh Nhi té không nhẹ, cảm thấy dường như xương cốt toàn thân mình muốn gãy rồi, đứng dậy không được, cô ta được Lily đỡ lên đi tới vừa nhìn, kẻ đầu sỏ ngông nghênh ngồi bên cạnh bà cụ, mà mặt mũi bà cụ đáng thương bị cắm đầy châm dài không thể nhúc nhích.
Lam Tinh Nhi cảm thấy cái mũi có gì đó không đúng, đưa tay lau một tay máu, trong chốc lát nổi trận lôi đình, cũng không biết cô gái chết tiệt kia làm sao lại có thể đúng lúc đạp mình ngã xuống như vậy.
"Tiểu tiện nhân, cô cũng dám đá tôi?" Suy nghĩ một chút, cảm thấy lý do này không tốt, lại mắng: "Cô dám hại Tông lão phu nhân, cô biết lão phu nhân có thân phận gì không? Cô kẻ hạ đẳng này!"
"Quả thật là người hạ đẳng, mỗi ngày ngồi xổm dưới lầu chờ người khác!" Đôi môi hồng của Lâm Tịch kéo ra một nụ cười trào phúng.
Một chút cũng không có nói sai, bà nội Tông không cho bọn họ lên lầu, cho nên hai người này luôn tìm các loại lý do chờ dưới lầu làm bộ ngẫu nhiên gặp được.
Lâm Tịch cẩn thận quan sát bà nội Tông, nhìn thế nào cũng không giống như một soái ca giả trang nha!
Chẳng lẽ khẩu vị hai người này tương đối đặc biệt, thầm mến bà cụ?
Bọn họ làm sao ở chung, đó là chuyện của bọn họ, Lâm Tịch mới lười trông nom.
Lúc trước chỉ nghĩ rằng ở ký túc xá làm chuyện gì cũng không tiện lắm, cho nên không có xin. Không nghĩ tới mình thuê phòng ở cũng không yên tĩnh, quả nhiên ở đâu có người ở đó có giang hồ!
Lâm Tịch: Đừng tới quấy rầy lão tử, lão tử chỉ muốn làm một mỹ nhân an tĩnh.
Con mẹ nó cũng không có tác dụng!
Với hai tiếng phanh gấp, vài người bước lên từ tầng dưới. Có bốn người mặc áo khoác trắng nhìn xem tương đối giống bác sĩ, sở dĩ nói tương đối giống bác sĩ, là bởi vì có mấy người mặc đồ tây đen đằng đằng sát khí đi theo đằng sau, nhìn thế nào cũng giống như xã hội đen.
Trong chốc lát Lâm Tịch có hơi mơ hồ: Trời mưa xuống, bác sĩ và lưu manh càng xứng đôi sao?