*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: A Cửu
Beta: Gbear, Vũ
Một tiếng nói vang lên đột ngột làm Kỳ Ngôn và Khang Duệ đều giật mình, vội vàng lùi lại. Tiểu Thiên mơ màng ngồi dậy bất chợt nhìn hai người, vốn chỉ vô tình buộc miệng hỏi nhưng lại không nghĩ rằng hai người này phản ứng mạnh như vậy.
"Tôi chỉ đùa một chút thôi mà......"
Tiểu Thiên dụi nhẹ đôi mắt, đứng lên đi vào nhà vệ sinh. Nhìn Tiểu Thiên mơ màng đụng đầu vào cửa rồi ngẩng mặt lên, tay cậu mơ hồ mở cửa nhà vệ sinh, Kỳ Ngôn cười khóe miệng. "Tiểu Thiên đang mộng du à...... Ngủ mớ chăng?". Kỳ Ngôn quay đầu cũng thấy Khang Duệ nhìn về phía Tiểu Thiên vẻ mặt hoang mang "Làm sao vậy?" Kỳ Ngôn hỏi: "Tại sao Tiểu Thiên lại đụng đầu vào tường?"
Khang Duệ lắc đầu: "Vậy ra mỗi lần hành động đều không cho cậu ta tham gia, phải ở lại trên xe vì cậu ta thường xuyên đập đầu vào tường sao?"
Kỳ Ngôn: "......" Không không không cậu hiểu lầm rồi, cậu ta chỉ đang ngủ mớ mà thôi!
Sau khi đã tỉnh ngủ, Kỳ Ngôn đứng dậy khỏi sô pha bắt đầu đi khắp các phòng tìm kiếm thu thập vật tư. [ Truyện chỉ có tại Ý vị nhân sinh ]
Trong khi ấy Khang Duệ như cái đuôi nhỏ đi theo phía sau cậu, cậu đi đến đâu Khang Duệ liền theo đến đó.
"Cái này chắc là có thể dùng được." Kỳ Ngôn lấy từ trong ngăn tủ ra một bịch mì sợi, lẩm bẩm: "Chúng ta cũng không thể cứ ăn mỗi đồ ăn nhanh mãi phải không? Cho dù tình huống hiện tại không cho phép nhưng chỉ đặt cái nồi giống như đi dã ngoại, nấu chút mì chắc cũng được......"
Khang Duệ ở phía sau nhìn, gật đầu không nói gì.
Tiểu Thiên đi ra từ nhà vệ sinh nhìn hành động của hai người cậu tỏ vẻ mặt khó hiểu
" Tôi là ai? Đây là đâu? Tôi đang làm gì? Bọn họ là ai?......"
Tiểu Thiên trở về phòng ngủ tiếp một giấc, Kỳ Ngôn với Khang Duệ đi một vòng từ trong lẫn ngoài biệt thự rồi mới trở về phòng khách tầng một.
Đồ vật ở đây không nhiều, có thể lúc trước đã từng bị cướp rồi, Kỳ Ngôn cũng chỉ loay hoay lấy được một ít đồ dùng sinh hoạt linh tinh.
Dương Trách với Long Thăng đều đã tỉnh, Tiểu Thiên cùng Khương Đại Thành cũng bị gọi dậy, bọn họ cùng nhau ngồi ở phòng khách.
"Đồ ăn của chúng ta không còn nhiều." Dương Trách thấy Kỳ Ngôn cầm một bao đi tới vội vàng đi qua hỗ trợ, lúc sau mở ra phát hiện đồ ăn đã ít lại còn thiếu, cả bọn đều thở dài nặng nề.
"Đúng vậy, đều bị ả kia cướp đi hết rồi."
Đồ ăn của tiểu đội vốn dĩ không nhiều, đã vậy mọi người mỗi bữa đều phải ăn, hơn nữa đều là nam nhân, sức ăn cũng không phải ít. Vốn đã rất tiết kiệm nhưng kết quả lại bị Tô Xán Xán mang đi tận hai bao!
Đồ ăn thì sắp hết Tiểu Thiên cùng Khương Đại Thành cũng không dám ngồi không, vội vàng thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi đến thị trấn phía Tây.
"Vừa đi vừa tìm thêm đồ ăn vậy."
Dù đã mất chút thời gian đem xe rửa sạch từ trong ra ngoài, Dương Trách nhìn nửa bao đồ ăn còn lại mà xót rồi thở dài.
"Cái ả đấy......Thật là quá đáng!"
Kỳ Ngôn và Khang Duệ cảm thấy không có vấn đề gì nhưng Long Thăng thì có chút bất mãn, Khương Đại Thành và Tiểu Thiên thì có vẻ rất tức giận.
"Đừng để lão tử nhìn thấy ả ta thêm một lần nào nữa!"
"Đúng vậy, đúng vậy! Quá đáng muốn chết! Cô ta ỷ có con trai quan lớn làm chỗ dựa liền làm ra cái việc quá đáng như thế này!"
"Thật là, còn không đợi người ta ra vẻ gì cả, liền bám dính như đỉa rồi."
" Buổi tối hôm đấy tôi còn nghe thấy trong phòng người đó có tiếng bạch bạch bạch nữa đấy!"
......
Đại Thành và Tiểu Thiên mỗi người một câu, Kỳ Ngôn ở bên cạnh nghe có thể đoán ra đại khái câu chuyện.
Tô Xán Xán chắc hẳn cảm thấy Khang Duệ cơ bản không có giá trị lợi dụng nên gặp được con trai quan lớn liền lựa chọn đến cậy nhờ...... Bất quá con trai quan lớn kia gia thế cũng không tồi, bằng không Tô Xán Xán sẽ hiến thân như thế sao?
"Được rồi, các anh cũng đừng tức giận. Chúng ta là một đám nam nhân, chẳng lẽ lại không tìm được thức ăn? " Kỳ Ngôn cười trêu chọc đẩy Khang Duệ về phía trước: "Cậu ta là chuyên gia có kinh nghiệm tìm thức ăn đấy!"
Những người khác đều nở nụ cười tươi, vừa rồi bầu không khí còn tối tăm đã lập tức sáng sủa lên.
Tiểu đội những người sống sót, xuất phát!
"Cái siêu thị này lớn thật......"
"Tôi và Kỳ Ngôn sẽ đi."
Không đợi Dương Trác nói xong, Khang Duệ đã hùng hổ lôi kéo Kỳ Ngôn ra ngoài để lại Dương Trách vẻ mặt khó hiểu nhìn theo bóng lưng hai người. [Truyện chỉ có tại Ý vị nhân sinh]
Khương Đại Thành mở cửa sổ xe, cảm thán nói: "Này, hai người họ thật là nhiệt tình quá đáng lắm luôn đấy!"
Tiểu Thiên cũng nhìn theo, một lúc sau liền trầm ngâm nói:
"Hai người bọn họ quả thật nhìn rất xứng.... Tôi nhớ hình như hai người bọn họ còn hôn môi rồi cơ đấy."
"Hôn môi?!"
Trong siêu thị, Kỳ Ngôn đi trước nhét vật tư vào trong bao, Khang Duệ nghe ngóng xem xét tứ phía hễ có chút nguy hiểm đều bị hắn lặng lẽ giải quyết.
Khang Duệ phản ứng nhanh tư duy lại nhạy bén, hơn nữa có thể ngửi được hơi thở của tang thi. Vậy nên dù hắn có làm chuyện gì đều cũng rất dễ dàng lại còn an toàn. Chỉ là điều duy nhất cần phải làm chính là gạt đám Dương Trách kia.
Đây cũng chính là lý do tại sao mỗi hoạt động của Khang Duệ đều sẽ lôi kéo Kỳ Ngôn đơn độc hành động.
Sau khi nhanh chóng giải quyết xong các mối họa tìm ẩn trong siêu thị, Kỳ Ngôn bèn đi thu thập đồ vật.
Khi mang thắng lợi trở về, Kỳ Ngôn và Khang Duệ vừa lên xe liền bị những người khác bao vây.
Kỳ Ngôn cười ngượng, nói: "Mấy người nhìn tôi làm gì? Mau nhanh chóng dọn dẹp vật tư, xem cái gì dùng được cái gì không thể dùng......"
"Trước hết cậu đừng nói chuyện." Dương Trách đánh gãy lời nói của Kỳ Ngôn, anh nhìn Khang Duệ rồi lại nhìn Kỳ Ngôn, nghiêm túc hỏi: "Hai người các cậu rốt cuộc là mối quan hệ gì?"
Kỳ Ngôn sửng sốt, phản xạ tự nhiên quay đầu nhìn Khang Duệ cũng phát hiện ra Khang Duệ đang nhìn mình.
"Hai người các cậu nói mau! Nhìn cái gì?" Khương Đại Thành nhíu mày nói: " Tôi nói này, tuy rằng hiện giờ chúng ta sinh tồn ở mạt thế nhưng hai cậu không cần mất niềm tin vào nữ nhân! Tới Tây thị rồi thì chỗ nào cũng có nữ nhân đi thành hàng mặc sức mà lựa chọn yêu đương!"
"Đại Thành nói đúng, các cậu nên suy nghĩ kỹ rồi hãy quyết định." Long Thăng gật đầu.
"Mấy hôm trước không biết có phải là tôi đã nhìn thấy hai anh hôn môi không nhỉ, hình như là lúc ở biệt thự." Tiểu Thiên vuốt nhẹ cằm đắn đo nhớ lại, quả thật có chút không xác định.
Dương Trách ngồi một bên lắc đầu thở dài, vốn dĩ định hỏi một chút nhưng lại thôi giờ thì tốt rồi cả ba tên đồng đội đều đã nói ra
Kỳ Ngôn nhìn ba người làm ra bộ mặt tôi rất hiểu liền không khỏi buồn cười. Kỳ Ngôn cười nhẹ bất đắc dĩ lắc đầu nhìn Tiểu Thiên, gằn từng chữ một nói: "Đầu tiên, cậu không chắc có nhìn thấy hai chúng ta hôn môi hay không. Tôi và Khang Duệ chỉ là cự ly rất gần mà thôi. Hôm đó cậu lại còn ngủ mớ, tôi còn nhìn thấy cậu đập đầu vào cửa buồng vệ sinh."
Bỏ qua vẻ mặt ngu ngơ của Tiểu Thiên, Kỳ Ngôn quay đầu nhìn Long Thăng mỉm cười gật đầu, âm thanh chậm rãi giống như nước chảy nhỏ giọt, thẩm thấu lòng người: "Tôi và Khang Duệ đều vô cùng rõ ràng, cảm ơn anh đã quan tâm."
Cuối cùng là Khương Đại Thành, Kỳ Ngôn một mặt mỉm cười nghiêm túc nói: "Tôi cùng Khang Duệ quyết định ở bên nhau, có nữ nhân hay không thì có gì liên quan. Nếu chỉ vì thích đối phương, thì nữ nhân có hay không đều không sao cả."
Cậu nói đến mức làm những người khác á khẩu, một câu cũng không nói nên lời làm bọn họ ngơ ngác dường như còn chưa tỉnh táo lại.
Kỳ Ngôn cứ như vậy mà thừa nhận.
Khang Duệ ánh mắt sáng lấp lánh vui sướng nhìn Kỳ Ngôn rồi tới gần nắm lấy tay cậu cứ như là khoe ra với bốn người kia, âm thanh lúc trầm lúc thấp lộ ra vẻ mặt vô cùng hưng phấn.
"Ừ, ở bên nhau." [ Truyện chỉ có tại Ý vị nhân sinh ]