MAU XUYÊN: VAI ÁC LẠI HẮC HÓA

Editor: PaduC

"Cái gì!" Nam Tầm đứng phắt dậy, gấp gáp hỏi: "Có nghe được tên thích khách kia gọi là gì hay không? Có phải, có phải là Yến Hàn?"

Thúy Hoàn khóc lóc lắc đầu: "Nô tỳ vô năng, không có tra được. Nô tỳ chỉ biết thích khách kia bị chuyển tới Hình bộ rồi."

Nam Tầm vừa nghe đến hai chữ Hình bộ, cả người bỗng run lên: "Hình bộ? Cái chỗ ăn tươi nuốt sống đó, nếu đi vào còn có mệnh sao!"

"Thúy Hoàn, Thúy Hoàn, ngươi đi tìm hiểu xem. Nhất định phải tra được tên của thích khách kia!" Nam Tầm nỗ lực duy trì vẻ mặt bình tĩnh, nhưng ánh mắt lấp lóe không yên đã để lộ cảm xúc lo lắng căng thẳng của nàng.

Thúy Hoàn gật đầu mãnh liệt, vô cùng lo lắng mà đi rồi.

Hư Không Thú vỗ tay bốp bốp: "Thân ái, kỹ thuật diễn của ngươi thật đỉnh nha. Nếu ta mà không biết đức hạnh của ngươi, chắc ta cũng bị ngươi lừa rồi."

Nam Tầm vẫn duy trì trạng thái tâm thần không yên về tới nội điện, đóng cửa, sau đó mới ngáp một cái: "Tiểu Bát này, giăng lưới lâu như vậy, cũng đến thời điểm thu lưới rồi."

Tiểu Bát có chút ngỡ ngàng, liền vội hỏi: "Ngươi giăng lưới gì? Giăng khi nào?"

Nam Tầm vui mừng mà nói: "Nếu như không phải ta ám chỉ Yến Mạch Hàn, nói cho hắn biết ta rất có thể đã động tâm với hắn, làm thế nào có chuyện xảy ra ngày hôm nay? Ai nha, đã đến lúc phóng đãng chút, gần đây giả vờ vất vả quá."

Tiểu Bát:...

Nam Tầm "lo lắng sợ hãi" suốt cả buổi tối, Thúy Hoàn đi tìm hiểu tin tức vẫn chưa trở về. Nàng nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, trời càng ngày càng tối, ánh trăng sáng trong chiếu qua cửa sổ, hắt lên con ngươi đen láy như phủ thêm lớp vải sa bạc mỏng, nhìn qua có chút ướt át, trông như khóc.

Nàng không biết đã nhìn ngoài cửa sổ đã bao lâu, một bóng đen đột nhiên bay vút qua tầm mắt nàng.

Vẻ mặt Nam Tầm biến đổi, đẩy cửa ầm một tiếng chạy ra ngoài.

Nhưng trong sân không có bất kì ai, nàng không khỏi hoài nghi bóng đen vừa nãy là do nàng hoa mắt.

Ngay lúc Nam Tầm hồn bay phách lạc quay trở về, nàng vừa ngẩng đầu liền thấy được nam nhân cách vài bước xa, bước chân nàng bỗng nhiên dừng lại.

Hắn vẫn mặc một bộ trường bào đen bó eo, dáng người trác tuyệt, mặt nạ bạc lóe ánh sáng lạnh trong màn đêm, đôi môi mỏng khẽ mím lại.

"Diêu Diêu..." Nam nhân lẩm bẩm một tiếng, hai chữ ngắn ngủn được hắn đọc ra vài phần mùi vị lưu luyến triền miên.

Nam Tầm nhẫn nhịn nhẫn nhịn, cuối cùng cũng không nhịn được, òa khóc nức nở, đột nhiên chạy vội về hướng hắn, rồi lao đầu vào ngực hắn.

Yến Hàn vội vã ôm chặt nàng, càng ôm càng chặt.

Tiếng của hắn ở trong màn đêm nghe càng ngày càng trầm thấp khàn khàn: "Diêu Diêu, ta vốn không muốn trở lại quấy rối nàng, nhưng ta không nhịn được, vẫn muốn đến xem nàng."

Nam Tầm khóc lóc lắc đầu: "Đừng nói nữa, đừng nói nữa. Yến Hàn, ta thích chàng, có thể ta đã thực sự thích chàng!"

Cơ thể Yến Hàn bỗng run lên, chợt nâng đầu nàng: "Diêu Diêu, nàng nói cái gì? Nàng... Ta.... Ta, ta vừa rồi không có nghe lầm, có phải nàng nói thích ta?"

Nhưng đối diện khuôn mặt nhỏ rơi lệ đầy mặt của Nam Tầm, vui sướng khôn kể trên mặt hắn thay bằng vẻ lo lắng. Hắn cẩn thận lau vệt nước mắt trên mặt nàng: "Diêu Diêu đừng khóc, nói cho ta biết xảy ra chuyện gì. Ai bắt nạt nàng, ta đi đánh hắn!"

Nam Tầm nín khóc mỉm cười, lúc này mới nói chuyện thích khách với hắn.

Yến Hàn nghe không nhịn được cười, dùng tay nhéo mũi nàng: "Diêu Diêu, nàng cũng quá coi thường ta, ta vô dụng vậy sao? Không phải ta tự kiêu, nhưng từ lâu ta thuộc lòng tất cả bố cục phòng ngự của hoàng cung. Dù ta có nhắm mắt lại cũng có thể tránh được hộ vệ tuần tra."

Nam Tầm cười khẽ, dang tay ôm lấy hông hắn.

Nàng hơi ngửa đầu nhìn hắn. Bởi vì vừa mới khóc, cặp mắt kia trông rất sáng sủa, long lanh ngấn nước, tựa như hai hồ xuân thủy.

"Yến Hàn, chàng sợ không?" Nàng bỗng hỏi.

Hai tay Yến Hàn nâng khuôn mặt nhỏ của nàng, ngón tay cái vuốt ve khuôn mặt mềm mại, nhẹ giọng hỏi lại: "Sợ cái gì?"

Nam Tầm trừng mắt, một mặt vô tội nói: "Chàng không sợ Hoàng thượng phát hiện đôi cẩu nam cẩu nữ chúng ta làm loạn sau lưng hắn, sau đó bầm thây vạn đoạn đôi ta sao?"

Tay Yến Hàn hơi ngừng, nơi sâu đáy mắt có cảm xúc nồng nặc gì đang lăn lộn kịch liệt. Nhưng ở lúc tâm tình sắp dâng lên mà ra, hắn lại cực lực trấn áp xuống, ánh mắt xem có vẻ cực kì nhu hòa.

Hắn cười nhạt với Nam Tầm: "Diêu Diêu, nào có ai như nàng nói mình là cẩu nam nữ. Nếu Hoàng đế thực sự phát hiện, ta liền nghĩ cách mang nàng xuất cung. Diêu Diêu, tuy rằng ta không sánh được Hoàng thượng, không có quyền lợi vô thượng, nhưng Yến gia ta có của cải phong phú, chắc chắn sẽ cho nàng cuộc sống cơm ngon áo đẹp."

Nam Tầm bắt đầu cười ha ha, cằm khẽ nhếch nhìn hắn: "Ta xuất thân tướng môn, ông nội là Tần lão tướng quân, phụ thân là tướng quân tiên phong, nào có cơm ngon áo đẹp gì chưa thấy. Còn nói tới quyền lợi, dù Hoàng đế có cho ta làm chủ hậu cùng này, ta Tần Bộ Diêu cũng không thèm khát. Hoàng hậu gì đó nghe thật uy phong, kỳ thực chính là giúp Hoàng đế quản một đám oanh oanh yến yến ở hậu cung của hắn. Những nữ nhân này nói chuyện miệng nam mô, bụng bồ dao găm quanh co lòng vòng, ta phiền nhất những chuyện này. Tần gia ta đều là người thẳng thắn, từ trước đến giờ muốn làm thế nào thì làm thế đó, không học được bộ dáng kia."

Lúc nữ nhân nói lời này, tinh thần phấn chấn, đôi mắt sáng xinh đẹp mang theo ba phần kiêu ngạo, nhưng không hề khiến người ta cảm thấy ghét chút nào.

Đôi mắt Yến Hàn hơi lóe, trong chớp mắt nhìn đến mê say.

Nam Tầm đột nhiên nâng cằm Yến Hàn, cười tủm tỉm hỏi hắn: "Yến Hàn Yến công tử, lên thuyền giặc của ta là không xuống được đâu, chàng đã nghĩ kĩ chưa?"

Yến Hàn nắm chặt ngón tay nâng cằm hắn kia, cười mắng: "Hồ náo."

"Diêu Diêu, ta sẽ không hối hận, ta chỉ chờ mong ngày sau nàng cũng đừng hối hận." Ánh mắt Yến Hàn sáng quắc nhìn nàng, khóe miệng hơi nhếch lên, vậy mà trông ra có chút tà tứ.

Thúy Hoàn khóc chít chít đi vào, thấy được cảnh nương nương nhà nàng và vị Yến công tử nàng cho rằng phải đang ở Hình bộ chịu hình phạt nghiêm khắc liếc mắt đưa tình, tuấn nam mỹ nữ, đẹp đến nỗi gan nàng đau.

"Yến công tử, hóa ra người không có việc gì. Nương nương nhà ta vừa mới lo cho ngài lắm." Thúy Hoàn khịt khịt mũi nói.

Yến Hàn thấy Thúy Hoàn đi vào, vừa định buông nữ nhân trong ngực, nhưng không ngờ nữ nhân này lập tức ôm chặt hắn, cười với hắn nói nhẹ nhàng: "Không sợ, Thúy Hoàn là người mình."

Yến Hàn:... Quả thật là dâm phụ.

Cái tay chuẩn bị rút về kia lại ôm lấy eo mảnh khảnh của Nam Tầm.

"Diêu Diêu, hóa ra nàng lo lắng cho ta đến vậy." Yến Hàn như cười như không nhìn nữ nhân nhỏ trong ngực mình.

Nam Tầm hoàn toàn không thấy xấu hổ, ngược lại cười hỏi: "Làm sao, có phải rất cảm động không?"

Yến Hàn có chút không biết nói tiếp thế nào, dừng một lúc mới nói: "Diêu Diêu, ta rất vui nàng cũng thích ta, nếu không ta thật không biết phải làm gì với nàng bây giờ."

Nam Tầm nghe lời này, ý cười nhẹ nhàng muốn nói tiếp, nhưng không ngờ Tiểu Bát đột nhiên sát phong cảnh phun một câu: "Chính là câu này, chính là câu này! Cái câu bá đạo tổng giám đốc thích nói nhất trong ngôn tình, ta không biết phải làm gì với ngươi bây giờ! Oa hắc hắc, đại boss không hổ đại boss, lời âu yếm này cũng có thể nghĩ ra được!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi