MAU XUYÊN: VAI ÁC LẠI HẮC HÓA

"Diêu Diêu, trẫm thật sự yêu nàng, những thích khách này cũng không phải do trẫm phái tới! Nàng tin trẫm có được hay không?"

Yến Mạch Hàn muốn tiến lên, không ngờ thanh kiếm gác giữa cổ đột nhiên ấn xuống, trên cổ một trận đau nhói, bị mũi kiếm vạch ra một vệt máu.

Yến Mạch Hàn khó có thể tin nhìn nữ tử trước mặt.

Cảm giác đau nhói giữa cổ làm hắn hiểu rõ, nếu hắn lại tiến thêm một bước, Tần Bộ Diêu có khả năng sẽ thật sự cắt đứt cổ hắn!

Thời khắc này, hắn rất sợ hãi. Hắn không sợ chết, dù sao hắn là người đã chết qua một lần.

Hắn sợ chính là ánh mắt của Tần Bộ Diêu.

Tần Bộ Diêu thật hận hắn, hận không thể giết hắn ngay tại chỗ. 

"Làm sao, làm gì nhìn ta như vậy? Chẳng lẽ đây là ngày đầu tiên Hoàng thượng hiểu biết con người Tần Bộ Diêu ta?"

Trong mắt và lời nói Nam Tầm tràn đầy trào phúng: "Hiện tại Hoàng thượng đã đùa cợt được rồi, có phải có thể trực tiếp giết chết ta? Nếu còn muốn nhìn ta đau đớn muốn chết, vậy Hoàng thượng hãy cút khỏi cung Trì Mộ của ta trước đi, bằng không ta sợ chính mình không nhịn được dùng kiếm đâm thủng ngực ngươi, lại tự mình cắt cổ!"

Sắc mặt Yến Mạch Hàn đại biến, quát to: "Diêu Diêu nàng đừng kích động! Trẫm đi là được rồi, đi là được rồi!"

Hắn cẩn thận từng bước rời đi, rất nhanh có mấy bóng đen bay vào, không tiếng động xử lý đám xác chết trong sân, ngay cả vết máu trên đất cũng bị họ dọn dẹp sạch sẽ.

Trong sân yên tĩnh, phảng phất tất cả vừa xảy ra chỉ là giấc mơ của Nam Tầm.

Nhưng Nam Tầm biết, có một số việc đã xảy ra chính là đã xảy ra, không quay về được nữa rồi.

Thúy Hoàn ở một bên khóc lớn, hiển nhiên nàng không thể nào tiếp thu được sự thật này. Tại sao Yến công tử Yến Hàn cưng chiều nương nương nhà nàng như thế lại đột nhiên biến thành Hoàng thượng đây?

Vậy trước đây bọn họ nói xấu Hoàng thượng trước mặt công tử Yến Hàn, có phải rất giống vai hề trong mắt hắn?

Đây thực sự là Hoàng thượng đang đùa bỡn nương nương ư? Nương nương nhà nàng nên làm gì a?

Nam Tầm vỗ vỗ vai tiểu nha hoàn, nói lạnh nhạt: "Ta không sao, đêm đã khuya, chúng ta ngủ tiếp đi."

Thúy Hoàn khịt khịt mũi, cứ như vậy nhìn nương nương nhà nàng như người không liên quan tiến vào nội điện, sau đó mặc nguyên quần áo nằm lên giường.

Phải khổ sở đến nỗi nào mới có thể giả vờ đến mức không quan tâm gì cả, trong lòng nàng có phải đang đổ máu?

Nam Tầm cảm thấy trải qua một hồi như vậy khiến cả người uể oải, nàng nằm trên giường khẽ thở dốc.

Tiểu Bát liền vội hỏi: "Thân ái, ngươi không sao chứ? Sao ta lại cảm giác tâm trạng ngươi có gì đó không đúng?"

Nam Tầm giải thích: "Không có gì, chỉ là nhập diễn quá sâu, trong khoảng thời gian ngắn chưa thoát ra được."

Nàng tưởng tượng thấy Tần Bộ Diêu thực sự đã yêu Yến Hàn đến chết đi sống lại, mà ngay lúc này, thân phận hắn bại lộ, tất nhiên tâm tình nàng tan vỡ.

"Má nó, Tiểu Bát, ngươi nói xem nếu ta thực sự là Tần Bộ Diêu, ta sẽ yêu Hoàng thượng sao? Vừa nãy tâm trạng ta rất không tốt, rất muốn giết người."

Tiểu Bát: "... Ách, không phải ngươi nói Hoàng thượng là đồ lưu manh à? Ta cảm thấy Tần Bộ Diêu yêu hắn là kết quả tất nhiên, có điều may là ngươi không phải Tần Bộ Diêu."

Nam Tầm ngáp một cái, trở mình liền ngủ thiếp đi.

Tiểu Bát:...

Tâm thật lớn.

Nam Tầm đang nghĩ xem tiếp theo Yến Mạch Hàn sẽ có động tác gì, tuy nhiên không ngờ tới, ngày hôm sau đã có thái giám đến tuyên đọc thánh chỉ.

Tần mỹ nhân khôi phục cấp bậc Quý phi, ngay hôm đó chuyển vào ở cung Phủng Nguyệt.

Chúng tinh phủng nguyệt*, ngoài cung Phượng Minh bỏ không, cung Phủng Nguyệt này là tòa cung điện cách tẩm cung Long Minh của Hoàng thượng gần nhất.

*Chúng tinh phủng nguyệt: Những vì sao ôm lấy mặt trăng.

Vương công công Vương Thuận tuyên đọc thánh chỉ xong, cung kính đem thánh chỉ này đưa cho Nam Tầm, thấp giọng nhắc nhở: "Nương nương, chớ có phụ lòng một phen tâm ý của Hoàng thượng."

Nam Tầm nở nụ cười: "Đa tạ Vương công công nhắc nhở, chỉ là lãnh cung của ta khó coi, không có vật gì có thể để công công vui lòng nhận cho. Nếu công công không chê, có thể vào uống chén trà rồi đi."

Vương công công cười đến nở hoa: "Không dám không dám, có cơ hội tuyên đọc thánh chỉ cho nương nương là vinh hạnh của tạp gia. Nương nương vẫn mau mau dọn dẹp chút, chuyển đi sớm đi. Đằng sau tạp gia là mấy nội thị rắn chắc, nương nương có thể sai khiến tùy ý. Ngày sau bọn họ chính là nội thị trong cung Phủng Nguyệt của nương nương rồi."

Nam Tầm gật đầu: "Làm phiền Vương công công."

Vương công công lại khách khí một phen, để lại mấy tráng sĩ nội giám hỗ trợ, còn dư lại liền dẫn đi.

Thúy Hoàn có vẻ lưu luyến: "Nương nương, nô tỳ không nỡ rời đi nơi này. Chờ chúng ta đi rồi, ai đến tưới nước cho cây cỏ và hoa trong sân nha. Sau này chúng nó có chết héo hay không?"

"Hết cách rồi, Hoàng thượng ban thánh chỉ xuống, bất luận người nào cũng không dám chống đối mệnh lệnh của hắn."

Thúy Hoàn nghe không ra vui giận từ lời nương nương nhà nàng, không khỏi có chút lo lắng.

Hoàng thượng lại đang giở trò gì a? Lẽ nào trước đây hắn làm còn chưa đủ, còn muốn đặt nương nương dưới mí mắt để nhục nhã bất cứ lúc nào?

"Thúy Hoàn, đi thôi, trà hoa ta ủ đều mang theo. Không cần ngươi tự đi, gọi mấy nội giám ngoài kia làm thay chúng ta. Còn có mấy thứ ngươi dùng quen trong bếp cũng mang theo. À đúng rồi!" Nam Tầm hơi dừng, không chút xấu hổ bổ sung: "Đi lấy cái bồn tắm cũng mang đi."

Thúy Hoàn trề môi, hiển nhiên không hiểu nương nương nhà nàng đang nghĩ gì.

Chẳng lẽ còn muốn nhìn vật trút giận?

Tính ra cũng không có đồ gì nhiều, Nam Tầm đi thật dứt khoát. Nhưng Thúy Hoàn cứ mười bước lại quay đầu lại, khuôn mặt không tha.

Tiểu Bát hừ một tiếng: "Ngươi cái đồ nữ nhân bạc tình, đi dứt khoát như vậy. Tốt xấu là nơi ngươi ở hơn nửa năm, lại chẳng thèm lưu luyến chút nào."

Nam Tầm ngáp: "Có gì phải lưu luyến? Đi tới cung Phủng Nguyệt, có giường mềm hơn, có nước trà ngon hơn. Hơn nữa bưng trà rót nước cũng không cần Thúy Hoàn, ta cho nàng làm tổng quản nội thị."

Tiểu Bát:...

Đột nhiên thấy vô lực phản bác.

Cung Phủng Nguyệt mới vào ở quả là xoa hoa vô cùng, bàn ghế đều là đồ gỗ sơn tử kim, trên màn thêu ám vân bằng sợi vàng, xa hoa đến nỗi khiến người giận sôi.

Ngay cả nội thị hầu hạ cũng đầy đủ tám người, bốn nha hoàn, bốn nội giám.

Thúy Hoàn từ đầu còn lo lắng Hoàng thượng có phải đang làm chuyện gì ngáng chân nương nương nhà nàng, nào ngờ mấy ngày liên tiếp, Hoàng thượng cũng không lộ diện. Nàng làm tổng quản nội thị này vui vẻ vô cùng, quản lý nhóm tiểu nha hoàn và tiểu thái giám thật dễ bảo.

Nam Tầm ở một bên nhìn nàng ấy phát uy, không thể mừng rỡ hơn.

Tiểu Bát nóng nảy: "Ngươi không phải đắc tội đại boss rồi đấy chứ. Sao hắn không đến tìm ngươi?"

Nam Tầm đang thảnh thơi cắn hạt dưa, trả lời: "Hắn chỉ là cho ta đủ thời gian để ta tỉnh táo lại. Hơn nữa lần trước hắn bị trọng thương, những ngày qua đều đang dưỡng thương."

Nói tới đây, mắt Nam Tầm hơi rũ xuống.

Tiểu Bát: "Thân ái, vậy ngươi đã tỉnh táo lại chưa?"

Nam Tầm nói: "Tỉnh táo lại rồi, chờ lần sau hắn đến, ta sẽ không mắng hắn nữa."

Tiểu Bát cứ như vậy tin lời của nàng. Kết quả đợi lúc Hoàng thượng đến thật, Tiểu Bát mới phát hiện đích xác có thể tin lời Nam Tầm, nhưng nàng căn bản chưa có nói xong nửa câu sau!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi