MAU XUYÊN: VAI ÁC LẠI HẮC HÓA

Tiểu Bát tiếp tục nói:" Đáng giận nhất là giá trị ác niệm mỗi lần đều không giống nhau, giá trị ác niệm là cảm quan của đại Boss đối với từng thế giới, hắn không thích thế giới này, không thích người thế giới này, giá trị ác niệm liền sẽ trở nên rất cao, nếu có thứ gì hay người nào dời đi lực chú ý của hắn, khiến cho hắn thích thú, giá trị ác niệm loại này thường thấp hơn, nếu giá trị ác niệm hoàn toàn tiêu trừ, thì nhất định là thứ gì hoặc người nào ở trong lòng hắn chiếm phân lượng lớn nhất, lớn hơn cả ác niệm."

Nam Tầm:" Ngươi nói thứ khiến đại Boss tiêu trừ hoàn toàn ác niệm là thứ gì cơ?"

Tiểu Bát:"..... Ta không phải nói ngươi là đồ vật, ngươi đừng nghĩ nhiều a."

Yến Mạch Hàn vẫn đang trưng cầu ý kiến của Nam Tầm, chỉ chờ nàng gật đầu, hắn liền có thể làm Lý thục phi sống không bằng chết.

Nam Tầm cười gượng một tiếng, " Hoàng thượng, oan oan tương báo khi nào mới dứt, thần thiếp cảm thấy không bằng lấy ân báo oán, nếu ngày sau Lý thục phi thật sự làm việc gì nguy hiểm đến tính mạng thiếp, cũng thỉnh Hoàng thượng trực tiếp ban cho nàng ta cái chết, mấy cái cực hình gì đó hay là thôi đi."

Cái từ " thiếp" hiển nhiên đã lấy lòng được Yến Mạch Hàn, hắn liền cúi đầu hướng cánh môi Nam Tầm cắn cắn:" Diêu Diêu, nàng thật là quá lương thiện, trẫm có thể cưới được thê tử như nàng, quả là phúc phận tu từ ba kiếp."

Nam Tầm khoé miệng hơi hơi nhếch lên, không phải lòng ta lương thiện, mà là hình phạt gì gì đó của ngươi quá ghê tởm, ta không nghĩ muốn cùng ngươi xem xét cái gì hết.

" Diêu Diêu, nàng vừa rồi nhìn trẫm cười cười, trẫm rất cao hứng, đây là lần đầu tiên sau mấy ngày nàng mới cười với trẫm, nàng có phải đã tha thứ cho trẫm rồi phải không?" Khoé miệng Yến Mạch Hàn cong lên, đuôi mắt cũng nhiễm ý cười.

Nam Tầm: "........"

Không ổn, vừa rồi bị doạ choáng váng, đột nhiên liền quên bản thân đang giả mặt lạnh.

Nụ cười trên môi lập tức khéo thẳng, cười như không cười liếc hắn một cái, " Hoàng thượng nói đùa, thần thiếp có cùng người giận dỗi sao?"

Yến Hàn véo véo khuôn mặt nàng, tâm tình vẫn rất tốt nói:" Ta biết trong lòng nàng vẫn còn tức giận, nhưng Diêu Diêu nàng yên tâm, lời nàng từng nói, ta đều nhớ kỹ, nàng lại cho ta một ít thời gian, ta nhất định cho nàng thứ nàng muốn."

Khi nói lời này, không ngờ hắn lại không xưng trẫm.

Nam Tầm nhìn hắn, trong lòng suy nghĩ về vấn đề mà hắn nói hắn nhớ kỹ.

Liền lúc hai người vẫn còn giằng co " tình chàng ý thiếp", Vương thuận Vương công công đột nhiên xông tới trước mặt hai người.

Vẻ mắt hắn có chút kì quái, đầu tiên là nhìn thoáng qua Nam Tầm, một bộ dáng muốn nói lại thôi.

Yến Mạch Hàn lạnh lùng quét mắt liếc hắn một cái, " Không cần nhìn, Tần quý phi là người một nhà, bất luận việc gì cũng không cần tránh nàng."

Vương công công lúc này mới bẩm báo:" Hoàng thượng, vừa rồi bên Thần Hi cung cho người đến truyền tin, nói Thục phi nương nương nàng, nàng có, hơn nữa đã ba tháng."

Lời này vừa nói ra, biểu tình Yến Mạch Hàn nhất thời biến đổi, lập tức quay lại nhìn Tần Bộ Diêu, quả nhiên nhìn thấy nàng nổi giận đùng đùng mà trừng mắt nhìn hắn.

" Diêu Diêu, nàng nghe trẫm giải thích, trẫm căn bản là ——-"

" Nếu thật không phải ngươi, vậy nàng làm sao mang thai? Yến Mạch Hàn, ngươi cút cho ta, ta không bao giờ muốn nhìn thấy mặt ngươi nữa, cút cút cút ——" Nam Tầm quát lớn một tiếng, từ trên người hắn nhảy xuống, rồi xoay người chạy vào trong điện.

Yến Mạch Hàn vội vàng đuổi theo, mắt thấy sắp đuổi kịp, lại không nghĩ đến tiểu tâm can của hắn động tác quá nhanh, đã sớm đem cửa lớn đóng chặt, làm mũi hắn đụng trúng cửa một cái.

" Ai da uy, Quý phi nương nương người cũng thật là,....... Hoàng thượng, ngài không có việc gì chứ?" Vương công công sợ tới mức vội vàng kêu to thái y.

Yến Mạnh Hàn hung hăng trừng mắt nhìn hắn, " Vương công công, trẫm cho rằng ngươi hiểu ý trẫm nhất, như thế nào loại lời nói làm quý phi mất mặt này cũng dám nói! Ngu ngốc!"

Lời này không phải vì ngài ta mới nói sao?

Vương công công trong lòng khổ không nói nên lời, yên lặng cùi đầu nhận sai.

Yến Mạch Hàn lập tức lại xoay người gõ cửa, ngữ khí nháy mắt biến thành ôn nhu, " Diêu Diêu, trẫm đi xem độc phụ * kia định chơi trò gì, nàng đừng giận, nóng giận hại đến thân thể, trẫm đi điều tra rõ ràng liền trở về cùng nàng giải thích, đến lúc đó nếu nàng không chịu mở cửa, trẫm liền trực tiếp nhảy cửa sổ mà vào."

Bùm một tiếng, có thứ gì đó đạp tới sau cửa, làm cửa lớn run run hai cái.

Vương công công sợ tới mức lùi vội hai bước, thế nhưng Yến Mạch Hàn vẫn rất bình thản, còn nhẫn lại nói:" Diêu Diêu, nàng sao lại không nghe lời như vậy, vừa mới nói không cần tức giận, sao lại tức đến ném đồ vật thế này."

Nam Tầm nổi giận hướng cửa lớn gầm lên một tiếng:" Yến Mạch Hàn, ngươi là tên xú tiểu tử không biết xấu hổ, ta hôm nay đem cửa sổ phong kín, ta xem ngươi như thế nào tiến vào."

Yến Mạch Hàn đắc ý cười hai tiếng:" Cửa sổ không có, không phải còn nóc nhà sao, Diêu Diêu đừng náo loạn, nàng đấu không lại trẫm đâu."

Nói xong lời này, vẻ mặt Yến Mach Hàn tràn ngập khoái chí, huýt sao rời đi.

Vương công công ở một bên bị doạ đến hoá đá.

Này, này, cái này là cảnh tượng ngày thường Hoàng thượng cùng Quý phi ở chung sao?

Đậu má, mắt hắn thật sự không mù chứ?

Đây vẫn là Hoàng thượng sao? Cái người ăn nói khép nép lấy lòng nữ nhân, còn bởi vì nói thắng được Tần quý phi hai câu liền vui tươi hớn hở huýt sao rời đi, người này thật sự là Hoàng thượng sao?

Vương công công cảm thấy hiểu biết nhiều năm qua của bản thân thật sự cần thay đổi.

Mà hơn hết, nữ nhân Tần Bộ Diêu này tuyệt đối không chọc được a, làm Hoàng thượng bị đánh bị mắng còn vui tươi hớn hở như vậy, nữ nhân này, không, không, không phải nữ nhân, là cô nãi nãi, về sau cô nãi nãi này đi đường thẳng thì hắn nhất định tận lực đi đường vòng.

Sau khi Yến Mạch Hàn tới Thần Hi cung, toàn bộ không khí trong cung lập tức trùng xuống.

Vương công công đi theo phía sau, tận mắt thấy một khắc Hoàng thượng vừa bước chân vào cửa Thần Hi cung, sắc mặt bỗng dưng trầm xuống, không khỏi than một tiếng, vị Lý thục phi này nhìn cũng giống người khôn khéo, như thế nào lại làm ra chuyện ngu xuẩn như thế này cơ chứ?

Mỗi lần ân sủng xong, đều có thái giám chuyên môn đưa canh tránh tử đến, lại phải tận mắt nhìn thấy vị phi tần đó đem canh uống hết rồi mới được phép rời khỏi.

Nhưng hôm nay, Lý thục phi này tự nhiên có thai.

Yến Mạch Hàn đi vào nội viện, thái y vừa mới xem bệnh xong đã cung kính chờ ở một bên.

" Thục phi thật sự có thai?" Yến Mạch Hàn nhìn về phía Tôn thái y bên cạnh.

Tôn thái y vội vàng trả lời:" Hồi bẩm Hoàng thượng, trong bụng Thục phi nương nương xác thực đã có long thai ba tháng, bất quá mới vừa rồi rơi xuống nước bị khí hàn xâm nhập, cái thai này đã......."

Nói đến đây, trên trán Tôn thái y đã đầy mồ hôi lạnh, sợ Hoàng thượng nhất thời tức giận lôi hắn ra chém.

Nhưng mà Yến Mạch Hàn liếc cũng chưa liếc hắn một cái, nhàn nhạt ừ một tiếng, " Đều lui xuống cả đi."

Thế thôi sao? Mấy vị thái y liếc nhìn nhau, vội vàng lui xuống.

Lý thục phi bên trong hiển nhiên nghe được lời thái y nói, khóc lóc ầm ĩ cả lên, tiếng khóc thê hương:" Con của ta, con của ta......Hoàng thượng, ngài nhất định làm chủ cho mẹ con thần thiếp."

Yến Mạch Hàn đi đến sau bình phong, quét mắt về phía nữ nhân sắc mặt trắng bệnh kia, lúc này tóc tai nàng hỗn độn, khóc đến toàn thân run rẩy.

" Hoàng thượng, là Tần Bộ Diêu hại thần thiếp, cầu Hoàng Thượng giúp thần thiếp đòi lại công đạo, hài tử của chúng ta bị nàng ta giết hại, ô ô ô......."

Ánh mắt Yến Mạch Hàn lạnh lùng quét qua Lý thục phi:" Câm miệng cho trẫm! ngươi là cái đồ độc phụ không biết hối cải, hãm hại Tần quý phi không nói, còn dám vụng trộm không uống canh tránh tử, muốn hoài thai hài tử của trẫm! Đừng có mơ!"

Hắn vừa cùng tiểu tâm can hoà hảo được ít, nữ nhân ngu xuẩn này lại cố tình giở trò ngay lúc này, làm cho Diêu Diêu của hắn không cao hứng.

Công tử: Đùa, ghét con mụ Lý thục phi này dã man, lúc đầu còn thấy có tý thông minh, bây giờ càng ngày càng ngu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi