MAU XUYÊN: VAI ÁC LẠI HẮC HÓA

Ở dưới bàn, Đỗ Phan lén lút đá đá chân Nam Tầm, sau đó lại ra dấu khụ khụ mấy tiếng.

Nam Tầm ngoan ngoãn đứng lên, bưng hộp cơm tiến về phía địa bàn của Diêm La.

" Diêm gia." Nam Tầm kêu một tiếng.

Diêm La nghe thấy nhóc con trước mặt quy củ kêu mình một tiếng Diêm gia, không khỏi sửng sốt nhíu mày:" Đang yên đang lành tự dưng lại gọi Diêm gia, ban sáng không phải vẫn gọi ca sao?"

Nam Tầm bĩu môi:" Đám lão đại bọn họ nói, em chỉ là đàn em của Diêm gia, không phải anh em huynh đệ, xưng hô tuyệt đối không thể kêu bậy, phải thật quy củ."

Diêm La xuy một tiếng, sâu kín đảo mắt một lượt qua bàn Thiết ca.

Mấy người Thiết ca cùng Đỗ Phan lập tức ngồi thẳng người, cảm thấy sau lưng lành lạnh.

" Về sau tiếp tục kêu ca, ta thích nghe. Tiểu Bạch, tới, ngồi đối diện ca." Diêm La hơi hơi hất cằm về phía đối diện, ý bảo Nam Tầm ngồi xuống đó.

Chờ đến khi Nam Tầm ngồi xuống, hai người liền tôi nhìn anh anh nhìn tôi, nhà ăn yên tĩnh dần dần trở nên ồn ào như ban đầu, không, nói đúng hơn là ồn ào hơn ban đầu.

Diêm La nhìn chằm chằm quan sát Nam Tầm nửa ngày, tròng mắt âm u thâm thuý nhìn đến nỗi Nam Tầm có chút e ngại.

Cô đây là làm chuyện gì có lỗi với Diêm La Vương sao?

" Ca" Nam Tầm lại kêu một tiếng, ngữ khí còn cố gắng mềm mại hết mức.

Diêm La lạnh lùng nhìn cô một hồi, rồi lại lạnh lùng ăn cháo tiếp.

Nam Tầm lén lút quan sát hắn một cái, thầm nghĩ người ăn bất kể là ăn cháo hay ăn dưa muối, động tác đều tao nhã đến mức phi lý, nhìn thế nào cũng không giống phần tử trên đường, ngược lại, hắn lại càng giống như đại thiếu gia danh môn quý tộc được hun đúc rèn rũa từ bé.

" Tiểu Bạch, biết làm sai chỗ nào không?" Diêm La chậm rãi múc thìa cháo, liếc mắt về phía Nam Tầm hỏi.

Nam Tầm vừa nghe lời này, tức khắc hiểu rõ, cười hắc hắc nói:" Ca, có phải do lúc trước em đáp ứng bưng trà đổ nước cho anh, cơm này cũng nên là em đi lấy, hôm nay là tiểu đệ không đúng, nhất thời quên mất chuyện này."

Diêm La cười như không cười liếc mắt qua hộp cơm của Nam Tầm, nói:" Đợi cậu lấy được cơm chắc ta đã chết vì đói lâu rồi."

Nam Tầm:囧, quả nhiên một màn xếp hàng ban nãy đã bị đối phương thấy được.

" Ca, về sau em có chỗ nào không đúng, anh cứ việc nói thẳng, em nhất định sẽ sửa luôn." Nam Tầm vẻ mặt thành khẩn nói.

Diêm La tốt bụng nhắc nhở một câu:" Nếu muốn hậu hạ ta, tốt nhất là luôn đi bên cạnh ta, bằng không ta lại có việc lại không tìm thấy cậu."

Nam Tầm vừa nghe xong lời này, lập tức oán thầm nói:" Đó là do anh chứ, chạy xong liền biến mất tăm."

" Nha, lại còn uỷ khuất sao?" đột nhiên Diêm La tiến mặt lại gần Nam Tầm, tỉ mỉ quan sát cô, " Nhìn xem, cả mắt cũng ướt rồi."

Nam Tầm theo phản xạ sờ sờ mắt mình, " Ca, anh lại gạt em, ta đường đường là một đại trượng phu, đâu có thể động tý là khóc a."

Diêm La cười một tiếng, " Nhóc con, ta đâu có lừa cậu, đôi mắt cậu thoạt nhìn ướt dầm dề, giống tiểu bạch thỏ."

Nam Tầm biết mình bị trêu, nhưng cũng không tức giận, ngược lại còn cười tủm tỉm chớp chớp mắt:" Ây, ca không hiểu rồi, em đây là trời sinh mang đôi mắt ướt đào hoa, chớp một cái vạn người mê a."

Diêm La nhất thời sửng sốt, sau đó lại đột ngột cười to hai tiếng, cánh tay thon dài duỗi ra, dù cách một cái bàn nhưng vẫn thực dễ dàng mà sờ đến đầu Nam Tầm, lại bị xúc cảm mềm mại nơi lòng bàn tay mê hoặc, dùng sức xoa xoa đầu Nam Tầm, thoải mái nói:" Tiểu Bạch, trẻ con đừng học hư."

Nam Tầm còn chưa gặp qua Diêm La cười thoải mái như vậy bao giờ, bình thường hắn hoặc là nhếch nhếch khoé môi hoặc là cười nhẹ, cùng lắm cũng chỉ là hơi hơi cong lên, cười như không cười, nhưng lúc này, hắn cười rất tươi, nụ cười xuất phát từ tận đáy mắt, Diêm La như vậy thoạt nhìn thật gần gũi, khoảng cách giữa vị sát thần này với Nam Tầm như kéo gần lại.

Nam Tầm nỗ lực giải thoát mái tóc của bản thân, vẻ mặt u oán nhìn Diêm La Vương:" Ca, anh có thể đừng động tý là lại xoa đầu em không?"

Diêm La chậm rãi thu lại nụ cười, hơi hơi nheo mắt lại nhìn Nam Tầm, bộ dáng có chút lười biếng, nhưng Nam Tầm lại cảm thấy Diêm La lúc này mới là nguy hiểm nhất, giống như báo đen chuẩn bị săn mồi, trước khi ra tay chúng đều rất ưu nhã lười biếng, nhưng sau đó lại là một chiêu bóp hầu giết chết con mồi.

Nam Tầm một giây liền đầu hàng, lập tức sửa lại câu nói:" Đây, nếu là ca thích, đầu liền cho anh xoa, tuỳ tiện xoa thế nào đều được hết, trước kia đều là bà nội xoa, ngoài bà nội cũng chưa cho ai xoa đâu."

Đề cập đến bà nội Tô Mặc Bạch, ánh mắt Nam Tầm không khỏi có chút mất mát.

Diêm La tinh ý nhận thấy sự bất thường trên mặt Nam Tầm, nói:" Làm sao vậy Tiểu Bạch, ta vừa rồi chọc cậu tức giận."

Nam Tầm trầm mặc lắc lắc đầu:" Em bởi vì vô tình giết người nên mới bị phán tù chung thân, vốn dĩ chỉ là chuyện bị phán sáu bảy năm tù, nhưng Trình gia không muốn em sống quá tốt, gán cho ta án tù chung thân, bà nội sau khi nghe thấy tin này liền lên cơn đau tim mà chết, ca, ngươi nói xem, món nợ này ta nên tìm ai tính đây?"

Diêm La trầm tư một lúc, đột nhiên duỗi tay xoa xoa đầu Nam Tầm, nhưng khác với kiểu xoa đầu lúc trước, lần này còn mang theo một tia sủng nịnh ôn nhu.

" Từ chỗ nào té ngã liền từ đó bò lên, muốn kẻ thủ của mình sống không bằng chết cũng không phải là chuyện khó, về sau đi theo ta, ta dạy cậu."

Thanh âm Diêm La trầm thấp lại mang thêm một loại an ủi kỳ dị, khiến người khác cảm thấy cực kỳ an tâm.

Nam Tầm hơi hơi mấp máy miệng, khoé miệng bất giác cong lên thành một đường cong nhỏ, Nam Tầm bưng cao hộp cơm lên múc cháo ăn, cố gắng che khuất đi nửa khuôn mặt bản thân, nhưng vẫn không ngăn được độ cong nơi khoé môi.

" Cảm ơn ca, về sau em nhất định sẽ nghe lời."

" Vừa này chạy xong không chờ cậu là bởi vì cậu chạy quá chậm, ta không thích đông người, cũng chưa bao giờ ở chỗ đông người quá lâu." Diêm La đột nhiên nói, hiển nhiên là trả lời vấn đề ban đầu Nam Tầm hỏi.

Nam Tầm ngẩn người, đôi mắt hơi hơi híp lại, tràn ngập ý cười nói:" Ca, anh đang tự mình giải thích với em sao? Anh yên tâm, về sau em nhất định chạy thật nhanh, tuyệt đối không để anh phải chờ em a."

Diêm La nhìn lên đôi mắt cười híp cả lại của Nam Tầm thì đột nhiên đem hai cái màn thầu trong hộp mình chuyển qua hộp Nam Tầm.

Nam Tầm nhìn chằm chằm hai cái bánh bao trắng múp vừa được chuyển qua:" Ca, cái này cho em sao, thật ngại ngùng a."

Ngoài miệng nói ngại ngùng nhưng tay lại rất thành thật mà tiếp nhận chiếc màn thầu kia, một ngụm đã cắn gần hết.

Đều nói màn thầu không có hương vị gì nhưng Nam Tầm lại cảm thấy màn thầu đặc biệt rất ngon, hơn nữa càng nhai lại càng ngon.

Diêm La vốn dĩ không muốn ăn lắm, nhưng nhìn thấy nhóc con trước mắt phồng mồm trợn má ăn từng ngụm từng ngụm ngon lành như thế, không hiểu sao đột nhiên lại muốn ăn, cũng cầm muỗng lên ăn một miếng lớn.

Hắn nghĩ: Trong ngục giam Hoàn Mỹ này có thể thấy được một nhóc con sạch sẽ như vậy thật hiếm có, thật khiến người khác yêu thích. Dù sao sinh hoạt trong ngục cũng nhàm chán, tìm việc vui vẻ làm cũng tốt, hắn thích bộ dáng nhóc con này tung tăng lấy lòng mình. Nhìn đặc biệt vừa mắt.

Người bình thường chỉ có thể lấy một quả trứng luộc, nhưng Diêm La Vương lại là một tồn tại đặc thù, vì vậy đầu bếp phát cơm liền đưa hắn tận hai quả.

Diêm La Vương nháy mắt đã lột xong một quả trứng gà, trực tiếp ném tới hộp cơm Nam Tầm.

" Ăn nhiều trứng gà một chút, bổ sung thêm protein, nói không chừng lông lại có thể mọc dài thêm tý nữa." Diêm La Vương nghiêm trang mà giở trò lưu manh.

Bánh bao trong miệng Nam Tầm xém chút nữa phun toàn bộ lên mặt Diêm La Vương.

Cũng may tự chủ cô đủ mạnh, cố nén đem cỗ xúc động kia nuốt xuống.

Cơm nước xong xuôi, Nam Tầm vội vàng đoạt lấy hộp cơm của Diêm La:" Em giúp anh rửa hộp, anh mau nghỉ ngơi đi!"

Thân mình Diêm La hơi hơi ngả về sau, cánh tay lười biếng đáp ở trên ghế sô pha, nhàn nhã như đang đáp ở trên sô pha xa hoa nào đó, biểu tình bừa bãi lười biếng nhìn bóng dáng nhóc con vui sướng chạy đi xa.

Khoé môi bất giác cong lên một tia hứng thú, nhưng chỉ là một thoáng rất nhẹ.

Công tử: Hôm qua mình định đăng 3 chương nhưng chương này bị lỗi font nên hôm nay mình đăng lại.

Lại biệt tăm tý nhé ?.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi